Chương 983: Khám xét người
Chương 983: Khám xét ngườiChương 983: Khám xét người
Chương 983: Khám xét người
"Haha, giống nhau thôi. Chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Nếu không, những tên người Hoa đáng ghét kia sẽ leo lên đầu chúng ta." Cục trưởng cục Cứu hỏa William cũng là một quan chức thù ghét người Hoa.
"Ngươi nói đúng. Hồng Kông là thuộc địa của đế quốc Anh chúng ta. Trước kia là như vậy, bây giờ lại càng như vậy." Charles kiêu ngạo nói: "Chúng ta có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ giáo huấn những đứa con không nghe lời này, nói cho bọn hắn biết ai mới là cha mẹ của bọn hắn."
"Nói hay lắm. Ta ủng hộ ngươi, Charles. Tiếc là đây là nhà thờ, không thể uống rượu, nếu không ta nhất định phải cạn ly với ngươi."
"Sẽ có cơ hội. William thân mến."
Đúng lúc Charles đang trò chuyện vui vẻ với mọi người, một người đi đến trước mặt hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Charles lập tức ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng Hồ Tuấn Tài đang đi về phía bên này.
Hồ Tuấn Tài đang lấy hết can đảm đi về phía Charles, lập tức cảm thấy bau không khí không đúng lắm.
Sau đó, hắn nhìn thấy Charles quay đầu nhìn về phía mình.
Trong lòng Hồ Tuấn Tài đánh bộp một tiếng.
Cảm thấy ánh mắt của Charles giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim phổi mình.
Hồ Tuấn Tài hoảng hốt.
Vừa định đưa tay sờ vào trong ngực.
Một tên thanh tra mặc thường phục đã chĩa súng vào đầu hắn.
"Đừng nhúc nhích. Nhúc nhích một cái là bắn vỡ đầu ngươi."
Trong nháy mắt, Hồ Tuấn Tài cảm thấy bên dưới ướt sũng.
Hắn te ra quần. ...
Charles đã sớm nhìn thấy tình huống xảy ra bên này.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười khinh thường, được bốn tên vệ sĩ vây quanh đi đến trước mặt Hồ Tuấn Tài.
Phía sau Hồ Tuấn Tài là một tên thanh tra mặt sẹo, tên thanh tra đó chĩa súng vào gáy Hồ Tuấn Tài.
Nhìn thấy Charles đi tới, tên mặt sẹo khẽ cúi đầu chào Charles.
Charles liếc nhìn hắn một cái, phất tay, ra hiệu tên thanh tra mặt sẹo bỏ súng xuống trước.
Tên thanh tra mặt sẹo cất súng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Tài. Chỉ cân Hồ Tuấn Tài có chút dị động, hắn sẽ lập tức ra tay.
Charles sải bước chân dài, kiêu ngạo đi đến trước mặt Hồ Tuấn Tài.
Hai chân Hồ Tuấn Tài mềm nhữn, ánh mắt tan rã, sắp chết khiếp rồi.
"Tí tách. Tí tách." Ánh mắt Charles nhìn xuống, nhìn thấy bên dưới của Hồ Tuấn Tài còn đang nhỏ giọt, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó lấy khăn tay che mũi.
"Ngươi tên gì?"
"Hồ, Hồ Tuấn Tài."
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta, ta đến cầu nguyện." Giọng Hồ Tuấn Tài nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Charles cười: "La Lôi Lạc bảo ngươi đến đúng không?”
"Không không không, là ta tự mình đến." Hồ Tuấn Tài vừa mở miệng lập tức biết mình lỡ lời.
Charles cười càng thêm vui vẻ: "Lôi Lạc bảo ngươi đến làm gì?"
"Là ta tự mình muốn đến. Ta đến cầu nguyện." Hồ Tuấn Tài biết, nhất định phải cắn răng không thừa nhận, nếu không sẽ tiêu đời.
Thấy Hồ Tuấn Tài đến nước này còn cứng miệng như vậy, Charles cũng lười dài dòng, ra lệnh: "Khám xét người."
Khi nghe tin Charles muốn người khám xét cơ thể của mình, Hồ Tuấn Tài cảm thấy sợ hãi.
Hông của hắn đang cất giấu súng.
Nếu súng bị tìm ra, coi như xong đời.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Không được qua đây.'
Hồ Tuấn Tài khiếp đảm, lùi lại mấy bước.
Nhìn thấy đám vệ sĩ chuẩn bị tấn công, một giọng nói vang lên: "Charles tiên sinh, ngươi đang làm cái gì vậy? Định chơi trò chơi gì thế? Ta có thể chơi cùng hay không?”
"Thạch tiên sinh?" Hồ Tuấn Tài theo giọng nói nhìn lại.
Thạch Chí Kiên mặc một bộ vest màu trắng, mỉm cười bước đến, trong tay còn cầm một tách café.
Charles quay đầu lại nhìn Thạch Chí Kiên.
"Ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh." Charles cầm khăn tay lau khóe miệng, thái độ kiêu ngạo.
"Ngươi biết ta à? Đây đúng là vinh hạnh của ta." Thạch Chí Kiên lịch sự cúi đầu với Charles.
"Tại sao ta lại không biết ngươi chứ? Bạn của cảnh ti James mà. Em nuôi của tổng thanh tra Lôi Lạc. Đúng rồi, hình như ngươi còn hợp tác với bốn băng đảng lớn, lại còn là chủ tịch tập đoàn Thần Thoại, đúng không?”
Thạch Chí Kiên kinh ngạc nói: "Không ngờ ngươi lại biết ta rõ như vậy, đúng là thủ sủng nhược kinh."
Charles bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, thái độ khinh thường đút khăn tay vào trong túi áo bên trái, sau đó lại lấy một điếu xì gà từ trong túi ra.
Bên cạnh lập tức có người tiến lên giúp Charles đốt thuốc.
Charles nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên, hất cằm lên, phả một làn khói về phía đối phương.
Thạch Chí Kiên không thèm quan tâm, khẽ nhấp một ngụm café. Sau khi uống xong, hắn còn nói với Charles: "Café ở nhà thờ này ngon lắm, ngươi có muốn thử hay không?”
"Thật sao? Không ngờ bây giờ Thạch tiên sinh còn có tâm trạng uống café nữa chứ." Charles ngậm điếu xì gà, quay sang nhìn Hồ Tuấn Tài đang run rẩy toàn thân: "Ngươi có quen với tên ngốc đang bị dọa đái ra quần này hay không?”
Thạch Chí Kiên nhìn Hồ Tuấn Tài, gật đầu: "Quen. Người làm của ta mà. Sao, Charles tiên sinh cảm thấy hứng thú đối với hắn? Cho dù ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi cũng không cần dọa hắn. Gan của hắn rất nhỏ."