Chuong 986: Thap Dien Mai Phuc
Chuong 986: Thap Dien Mai PhucChuong 986: Thap Dien Mai Phuc
Chuong 986: Thap Dien Mai Phuc
"Charles tiên sinh, ngươi vừa nhậm chức đã dự định tạo án oan sao?”
Charles sắp điên lên.
Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại chơi chiêu này với hắn.
Nếu hắn nhớ không lầm, chiêu này trong binh pháp Trung Quốc có tên là Thập Diện Mai Phục.
"Đáng chết." Charles mắng thật to.
"Các ngươi nhầm rồi, vừa rồi ta chỉ kể chuyện cười với Thạch tiên sinh thôi mà." Charles đưa tay che mặt, ra hiệu cấp dưới ngăn cản đám phóng viên tiến lên.
Đám phóng viên vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục tiến lên muốn xông phá phòng tuyến của đám vệ sĩ.
Bọn hắn là do Thạch Chí Kiên bỏ tiên thuê đến, đương nhiên phải ra sức đóng kịch rồi.
Huống chỉ tin tức lần này nhất định sẽ nổ tung.
"Tịch thu toàn bộ máy ảnh của bọn hắn, không cho phép bọn hắn truyền thông tin ra ngoài." Charles ra lệnh cho cấp dưới.
Nói đùa, hắn vừa mới lên chức, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn làm sao mà ngồi vững vị trí cảnh ti cơ chứ?
Đám vệ sĩ bắt đầu tranh chấp với đám phóng viên truyên thông.
"Thật ngại quá, mau giao máy ảnh ra."
"Không cho phép viết linh tinh, biết không?"
Lúc này Charles như muốn sứt đầu mẻ trán. Mặc kệ uy hiếp hay là tiền tài, hắn nhất định phải giải quyết hết thảy trước mắt.
Trong lúc Charles đang luống cuống tay chân, Thạch Chí Kiên nhàn nhã dẫn Hồ Tuấn Tài rời khỏi nhà thờ.
Khi rời khỏi nhà thờ, Thạch Chí Kiên vẫn không quên quay đầu nói với Charles: "Ta đi đây, có rảnh thì uống trà nhé."
"Đáng chết." Charles tức giận nện một quyền xuống ghế nhà thờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Chí Kiên rời đi, nhưng cái gì cũng chẳng làm được. ...
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà thờ, Hồ Tuấn Tài vẫn còn hoảng hốt.
Ta không chết?
Cũng không bị lột mất lớp da nào?
Ta thoát rồi?
Hồ Tuấn Tài dùng sức nhéo gương mặt của mình. Daul
"Ngươi không chết không phải cảm thấy rất may mắn sao?" Thạch Chí Kiên châm điếu thuốc, sau đó dập que diêm rồi nhìn Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bỗng nhiên hắn quỳ bịch xuống đất, trước mặt Thạch Chí Kiên, nói: "Xin lỗi, Thạch tiên sinh, ta sai rồi." Hít một hơi thuốc, Thạch Chí Kiên liếc nhìn Hồ Tuấn Tài đang quỳ rạp xuống đất: "Ngươi không cần phải cám ơn ta. Ngươi nên biết tại sao ta lại giúp ngươi."
Hồ Tuấn Tài im lặng bò tới chân Thạch Chí Kiên, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng đầu lên: "Ta biết, Thạch tiên sinh, ngươi không nỡ lòng nào thấy ta chết!"
Thạch Chí Kiên phả ra làn khói thuốc: "Ngươi sai rồi, ta sợ liên lụy bản thân!"
Hồ Tuấn Tài sững người.
"Trước kia ngươi theo ta, mặc dù chúng ta đã không còn tình chủ tớ, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không thoát khỏi liên can! Ta sợ điều này, cho nên ta mới đến đây!"
"Thạch tiên sinh, ta... ta biết trước kia mình đã sai! Ta đáng chết! Ta không phải người!" Hồ Tuấn Tài tát mạnh vào mặt mình.
Thạch Chí Kiên ngăn hắn lại: "Ngươi không cần phải như vậy, thực ra ngươi theo ta hai năm, ta đã sớm biết ngươi là người thế nào. Chỉ là ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi lại rời bỏ ta, ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
"Không phải, ngươi đối xử với ta rất tốt! Cho ta rất nhiều cơ hội! Ta vẫn luôn cảm kích ngươi!" Hồ Tuấn Tài suýt nữa khóc thành tiếng.
"Chỉ là, chỉ là trong lòng ta luôn có một nút thắt không thể tháo gỡI" Hồ Tuấn Tài đưa tay lau nước mắt."Ta luôn cảm thấy trước mặt ngươi, ta không ngẩng đầu lên nổi, luôn mất mặt. Ta cảm thấy mình giống như tên nô tài, mặc ngươi sai bảo."
"Thật sao?" Vẻ mặt Thạch Chí Kiên có chút buôn bã."Thì ra trong lòng ngươi, ta là người như vậy."
Hồ Tuấn Tài như trút được gánh nặng, những lời chôn giấu trong lòng bấy lâu nay cũng tuôn ra.
"Đúng vậy, Thạch tiên sinh! Có lẽ ta quá tự tỉ, luôn cảm thấy trước mặt ngươi, ta không ngẩng đầu lên nổi! Nhất là ngươi thông minh như vậy, dường như không có việc gì có thể làm khó được ngươi. Trước mặt ngươi, ta giống như một tên ngốc, chỉ có thể bị ngươi dắt mũi mà đi, ta cảm thấy rất khó chịu!"
Dừng một chút, Hồ Tuấn Tài mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi biết không, trong khoảng thời gian theo ngươi, ta luôn cảm thấy mình giống như một con chó bên cạnh ngươi!"
Thạch Chí Kiên nhắm mắt lại, cổ họng khẽ động.
Hắn từ từ mở mắt ra, sau đó ném điếu thuốc chưa hút hết xuống đất, thở ra làn khói, cười khổ: "Thật sao? Xin lỗi, Tuấn Tài! Ngươi tự nhận mình là một con chó bên cạnh ta, nhưng ta luôn coi ngươi là bạn."
Nói xong câu đó, Thạch Chí Kiên tràn đầy chua xót, xoay người bỏ đi.
Hồ Tuấn Tài quỳ trên mặt đất, cả người ngơ ngác.
Trong đầu không ngừng hiện lên câu nói lúc nãy của Thạch Chí Kiên: "Ngươi tự nhận mình là một con chó bên cạnh ta, nhưng ta luôn coi ngươi là bạn."
"Bạn?" Hồ Tuấn Tài lam bẩm.
Đợi hắn hoàn hồn, Thạch Chí Kiên đã đi xa.
Trong màn đêm, dưới ánh đèn le lói, bóng dáng hắn thật cô độc!
"Thạch... Thạch tiên sinh!" Hồ Tuấn Tài không kìm nén được nữa, òa lên khóc lớn. Hắn quỳ trên mặt đất khóc như một đứa trẻ!