Chương 985: Ngươi muốn biến heo chết thành heo sống?
Chương 985: Ngươi muốn biến heo chết thành heo sống?Chương 985: Ngươi muốn biến heo chết thành heo sống?
Chương 985: Ngươi muốn biến heo chết thành heo sống?
"Đừng lộn xôn."
"Ta cảnh cáo ngươi."
Mọi người chuẩn bị nổ súng.
Charles cực kỳ hưng phấn.
Giống như nhìn thấy ánh sáng của máu.
Thạch Chí Kiên bóp cò.
Tách.
Khẩu súng phun ra một ngọn lửa.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Dưới họng súng của rất nhiều người.
Thạch Chí Kiên đưa khẩu súng lên đốt điếu thuốc.
"Không thể nào?"
"Không thể nào?"
Hành động này của Thạch Chí Kiên khiến người của toàn trường phải ngây ra.
Charles lại càng không thể tin nổi mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên, tưởng mình nhìn nhầm.
Chẳng ai ngờ cây súng trong tay Thạch Chí Kiên lại là bật lửa.
Ngay cả Hồ Tuấn Tài bị dọa đái ra quần nằm dài dưới đất cũng ngoác mồm kinh ngạc, trong lòng tự nhủ: "Không thể nào? Ta đã kiểm tra cây súng đó roi mà. Rõ ràng là súng ngắn đã được lắp đạn. Tại sao lại biến thành một cái bật lửa?"
Hiện trường im lặng hoàn toàn.
Bầu không khí trở nên cổ quái.
Thạch Chí Kiên dùng khẩu súng ngắn đốt thuốc xong, ung dung hút một hơi rồi phun ra một làn khói vê phía Charles, mỉm cười nói: "Charles tiên sinh, ngươi có ngạc nhiên hay không? A, ta biết ta sai rồi. Nơi này là nhà thờ, ta không nên hút thuốc ở đây. Cho nên ta xin chịu phạt."
Nói xong, hắn mở bóp tiên, dùng ngón giữa và ngón trỏ khinh thường kẹp một trăm đô la Hồng Kông đưa cho Charles: "Ngươi là cảnh sát, ta là dân thường, nộp phạt một trăm là đủ chứ gì?"
Charles tức đến toàn thân phát run, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.
Hành vi này của Thạch Chí Kiên đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của hắn.
Phải.
Hắn là người Anh kiêu ngạo.
Thạch Chí Kiên là người Hoa thấp kém.
Một người Hoa dùng tờ một trăm đồng đưa cho hắn giống như bố thí khiến cho hắn không thể nhịn được.
Thạch Chí Kiên thấy Charles mở to mắt, tức giận đến mức không lên tiếng, lập tức nhét tờ một trăm đô la Hồng Kông vào túi trái của Charles, sau đó vỗ vai của đối phương, cười nói: "Không cần cảm ơn ta. Cảnh dân hợp tác mà."
Nói xong, Thạch Chí Kiên bước qua, đưa tay kéo Hồ Tuấn Tài đang nằm dài trên mặt đất: "Ngươi đi được hay không vậy?”
Hồ Tuấn Tài không quan tâm đến mất mặt hay xấu hổ, vội nắm lấy tay Thạch Chí Kiên, được Thạch Chí Kiên kéo từ dưới đất lên.
Hồ Tuấn Tài trở về từ cõi chết, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi.
Hắn kích động nói với Thạch Chí Kiên: "Cảm ơn ngươi, Thạch tiên sinh. Nếu không phải ngươi..."
Thạch Chí Kiên không để hắn nói tiếp: "Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi, ta còn phải hút điếu thuốc nữa. Nơi này là nhà thờ, không cho phép hút thuốc."
Hồ Tuấn Tài làm sao mà không rõ ý của Thạch Chí Kiên chứ, chân run rẩy rời khỏi cái chỗ "đầm rồng hang hổ” này. ...
Nhìn thấy hai người Thạch Chí Kiên rời đi, những người khác chỉ có thể đưa mắt nhìn.
Charles nổi giận, hắn quay người nói với Thạch Chí Kiên: "Khoan đã."
Thạch Chí Kiên xoay người, miệng ngậm điếu thuốc: "Có chuyện gì không, Charles tiên sinh? Nếu ngươi muốn tặng cho ta câu nói gì thì miễn đi. Ngươi bận như vậy, ta không làm phiền ngươi nổi đâu."
Charles cười, nụ cười âm trầm.
Hắn bước về phía Thạch Chí Kiên, giày da rơi xuống đất, vô cùng âm vang.
Charles đến trước mặt Thạch Chí Kiên, đưa tay rút điếu thuốc khỏi miệng của đối phương ném xuống đất, dùng chân chà mạnh.
"Này, họ Thạch, bây giờ ta không rảnh nói chuyện cười với ngươi." Biểu hiện của Charles trở nên dữ ton.
"Bây giờ ngươi đến đây, chính là tự chui đầu vào lưới, ngươi đừng hòng rời đi."
Thạch Chí Kiên ngơ ngác: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Chúng ta cái gì cũng không làm, cũng không giấu hàng cấm. Còn khẩu súng này, nó chỉ là cái bật lửa thôi mà."
Charles đoạt lấy cái bật lửa, giơ lên, gương mặt khiêu khích: "Ta nói đây là súng, nó chính là súng. Có ai dám nói nó là cái bật lửa?"
Thạch Chí Kiên không ngờ Charles lại không cần mặt mũi đến như vậy.
"Ngươi đang cố gắng biến lợn chết thành lợn sống?"
"Đúng thì sao? Ngươi cắn ta à?"
Charles lộ ra sắc mặt hung dữ.
Ý của Thạch Chí Kiên là những lời nói của Charles chỉ là vu khống. Một người ban đầu không phạm tội, nhưng bị đưa ra những chứng cứ phạm tội nhằm vu khống hắn.
"Bây giờ ngươi biết sự lợi hại của ta rồi chứ? Ta đã nói rồi, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Người đâu, mau bắt hai người bọn hắn lại."
Charles ra lệnh một tiếng, đám cấp dưới lập tức muốn tiến lên.
Thạch Chí Kiên nhìn đám vệ sĩ, bật cười. "Charles tiên sinh, ngươi có nhớ ta đã từng nói một câu hay không?”
Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc từ trong túi ra, một lần nữa đưa lên miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Charles: "Nơi này là Hồng Kông."
Trong lúc Thạch Chí Kiên nói ra hai chữ Hồng Kông.
Tách tách.
Ánh đèn flash lóe lên.
Chẳng biết từ lúc nào một đám phóng viên từ bên ngoài xông vào nhà thờ, cầm máy ảnh trong tay, nhắm ngay đám người Charles mà chụp.
Cùng lúc đó, một đám dân chúng đang cầu nguyện bên cạnh cũng chuyển sang làm phóng viên, người nào cũng điên cuồng vọt đến, cầm micro hỏi Charles: "Xin hỏi Charles tiên sinh, vừa rồi ngươi nói là thật sao? Ngươi muốn biến heo chết thành heo sống?"