Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 997 - Chương 997: Phúc Lớn Mạng Lớn

Chương 997: Phúc lớn mạng lớn Chương 997: Phúc lớn mạng lớnChương 997: Phúc lớn mạng lớn

Chương 997: Phúc lớn mạng lớn

Điều duy nhất mà Lôi Lạc có thể hơn Trần Chí Siêu chính là về khoản rèn luyện thể lực, đặc biệt là trong các bài tập dã ngoại, Trân Chí Siêu luôn giở trò gian lận để trốn tránh, nào là xin đi tiểu, xin đi đại tiện, rồi thì bị say nắng, sốt cao... , mỗi lần thi đầu được điểm thấp nhất, sau đó nhét tiền cho giám khảo, như thuốc lá, rượu bia... mới có thể qua môn.

Mọi người hỏi hắn tại sao lại làm vậy, Trân Chí Siêu đáp huấn luyện dã ngoại là huấn luyện người rừng, người rừng không cần dùng não mà chỉ cần dùng chân, hắn đây là đang giữ sức.

Lôi Lạc không tin lời hắn nói, mỗi lần thi thể lực đều nằm trong top 3, đây cũng là điều duy nhất mà Lôi Lạc tự hào.

Sau khi rời khỏi trường cảnh sát, sự khác biệt giữa Lôi Lạc và Trần Chí Siêu liên hiện rõ.

Trân Chí Siêu dựa vào sự khôn ngoan mà thăng tiến nhanh chóng, còn Lôi Lạc thì bắt đầu từ một cảnh sát quèn, từng bước một leo lên, dựa vào nghĩa khí, thủ đoạn tàn nhẫn mà dần dần ngồi lên vị trí thanh tra trưởng.

Nói trắng ra, Trần Chí Siêu giống như bông hoa trong nhà kính, tuy nở rộ xinh đẹp, rất rực rỡ nhưng lại thiếu sự tôi luyện của gió mưa.

Còn Lôi Lạc lại là người vươn lên từ bão táp phong ba, bản lĩnh không sợ khổ, cũng không sợ chất.

Bây giờ Trân Chí Siêu thật sự là cưỡi hổ khó xuống.

Hai phe đang chĩa súng vào đầu đối phương, nếu hắn là người lên tiếng nhún nhường trước, vậy thì sau này còn mặt mũi nào nữa? Còn xưng bá Tam Chi Kỳ như thế nào nữa?

Nhưng nếu hắn không nhún nhường, nhỡ đâu tên Lôi Lạc thô lỗ này nổ súng thì sao?

"Hai." Lôi Lạc là hạng người nào chứ, lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, lại là người đi lên từ tâng lớp thấp nhất, chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh tượng đẫm máu, làm sao có thể kiêng dè những điều này.

Ngược lại, sự cứng đầu của Trần Chí Siêu càng khơi dậy tính hung hăng của hắn. Năm đó hắn nổ súng giết chết tên cặn bã Rắn Chuông cũng là trong tình huống như thế này.

Lôi Lạc lạnh lùng đếm, bầu không khí đã giảm xuống đến mức đóng băng.

Trân Chí Siêu muốn nhìn thấy một chút yếu đuối trong mắt Lôi Lạc, nhưng thứ hắn nhận được lại là sự hung ác sắc bén và kiên quyết không nhượng bộ.

Trân Chí Siêu quá thông minh.

Người thông minh tuyệt đối sẽ không ngu ngốc để bị bắn chết như vậy.

Vì vậy, trước khi Lôi Lạc kêu lên chữ "Ba", hắn đã giơ một tay lên: "Được rồi! Người cho ngươi. Chúng ta đi."

Lôi Lạc đã hạ quyết tâm, chuẩn bị sau khi hô xong chữ "Ba" sẽ bóp cò súng, không ngờ Trần Chí Siêu lại đột nhiên nhượng bộ.

Không hiểu sao, Lôi Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, hạ súng xuống, quát lớn: "Tiễn Siêu ca ra về. Còng tay tên đầu trọc lại."

Trần Chí Siêu cố tỏ ra ung dung, phủi phủi tay, sau đó gọi thuộc hạ: "Chúng ta đi thôi, không có gì hay để xem nữa." Những tên cảnh sát quân trang đi theo hắn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không còn vẻ căng thẳng như vừa rồi.

Dù sao, nếu như hai bên đều nổ súng, nhất định sẽ có người chết người bị thương.

Nhìn Trần Chí Siêu dẫn người rời đi, Lôi Lạc mới đi đến trước mặt Thạch Chí Kiên, quan tâm hỏi: "A Kiên, ngươi không sao chứ?"

Thạch Chí Kiên ôm cánh tay trái: "Bị thương nhẹ thôi. À đúng rồi, Kim Nha Bỉnh, còn cả Đại Ngốc..."...

Kim Nha Bỉnh không chết, hắn bị gã đầu trọc chém một nhát, may mà nhát rìu đó chém vào lưng, lúc này xe cứu thương đã đến, đang băng bó vết thương cho hắn.

Kim Nha Bỉnh rên rỉ, thấy Lôi Lạc đi cùng Thạch Chí Kiên đến, lập tức không rên rỉ nữa, ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt chính trực, chủ động hỏi Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ngươi không sao chứ?"

“Ta không sao, còn ngươi?"

"Ta khỏe lắm! Ái chà!" Kim Nha Bỉnh nhăn nhó, có vẻ như vết thương ở lưng đã bị nứt ra, máu lại chảy ra.

Thạch Chí Kiên vỗ vai hắn: "Cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta..."

"Hề hề, cảm ơn gì chứ? Từ lúc quen biết ngươi, ta đã biết ngươi là người phúc lớn mạng lớn rồi, còn cả chị gái của ngươi nữa, đều là những người có phúc." Kim Nha Binh gãi đầu."Này, trước kia là ta có lỗi với ngươi, ta xin lỗi ngươi."

"Đừng nói vậy! Sau này chúng ta là bạn bè.”

"Hả? Ngươi nói gì cơ, Thạch tiên sinh?" Kim Nha Bỉnh kích động đến mức nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Ngươi đã cứu ta, sau này chúng ta là bạn bè." Thạch Chí Kiên nhấn mạnh từng chữ.

Kim Nha Bỉnh vui mừng khôn xiết, phải biết người đang đứng cạnh Thạch Chí Kiên chính là Lôi Lạc, chẳng phải là đang gián tiếp nói với Lôi Lạc, sau này sẽ không ai dám đến gây chuyện ở địa bàn của Kim Nha Bỉnh hắn nữa sao.

Kim Nha Bỉnh vui như mở cờ trong bụng, cảm thấy vụ này mình làm quá hời. Lúc đó hắn cũng lấy hết can đảm mới dám liêu mạng, không ngờ lại đổi lấy được lợi ích lớn như vậy.

"Thạch tiên sinh, Lạc ca, từ nay về sau, Kim Nha Bỉnh này sẽ đi theo hai người, có việc gì cứ việc dặn dò. Đến đây chơi bất cứ lúc nào cũng được. Các cô em ở đây của ta đều rất xinh đẹp, là do ta đích thân tuyển chọn từ phố Đổng Bát Lan đến, tay nghề cực kỳ điêu luyện. Phượng cầu hoàng, Song long xuất hải, Phi lưu trực há tam thiên xích, đảm bảo đủ đô."
Bình Luận (0)
Comment