Chương 998: Hoàng hôn của đế chế Mặt Trời không bao giờ lặn
Chương 998: Hoàng hôn của đế chế Mặt Trời không bao giờ lặnChương 998: Hoàng hôn của đế chế Mặt Trời không bao giờ lặn
Chương 998: Hoàng hôn của đế chế Mặt Trời không bao giờ lặn
Kim Nha Bỉnh nào dám thật sự kết huynh đệ với Thạch Chí Kiên. Hắn ra sức bày ra dáng vẻ khúm núm, tiện thể chào mời dịch vụ 'mát mẻ" của nhà tắm nhà mình.
Lôi Lạc mỉm cười không nói gì.
Thạch Chí Kiên lại vỗ vai Kim Nha Bỉnh, bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó xoay người đi xem Đại Ngốc bị thương.
Kim Nha Bỉnh thấy Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc rời đi, trong lòng vẫn còn đang vui mừng, nhịn không được nhìn nhà tắm được sửa sang lại của mình. Nhà tắm "Phần Lan Hiện Đại" này có thể nói là tâm huyết cả đời của hắn, biết bao nhiêu bang phái và cảnh sát đều muốn cắn một miếng thịt béo bở này, bây giờ hắn đã ôm được hai cái đùi to là Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc, xem sau này còn ai dám coi thường Kim Nha Bỉnh này nữa không. ...
Đại Ngốc mất nửa cái tai rồi.
Cũng không biết là bị ả sát thủ người Mã Lai kia nuốt vào bụng ăn mất rồi, hay là bị nhổ ra đất cho chó mèo tha đi mất nữa.
Tóm lại Đại Ngốc sờ soạng trên đất nửa ngày trời cũng không tìm thấy.
Y tá đi theo xe cấp cứu đến đã băng bó đơn giản cho vai và tai của hắn, Đại Ngốc cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy đói bụng, thế là hắn xin mấy xiên cá viên chiên ở ven đường ăn ngấu nghiến.
Hắn ăn rất nhiều, lần này không sợ không trả được tiền, bởi vì hắn biết có người sẽ trả tiên giúp hắn.
Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc đi tới, Đại Ngốc đang ra sức ăn xiên.
Đại Ngốc nhìn thấy Thạch Chí Kiên đến, liền cầm một nắm xiên cá viên chiên đưa cho Thạch Chí Kiên: "Nào, ăn cùng đi. Ngon lắm."
Thạch Chí Kiên nhận lấy mấy xiên, đưa một xiên cho Lôi Lạc.
Lôi Lạc cắn một miếng cá viên chiên, khen ngợi: "Vị ngon đấy."
Thạch Chí Kiên mỉm cười, quay đầu lại nói với Đại Ngốc: "Sau này đừng kéo xe nữa, theo ta đi."
Đại Ngốc đang nhai cá viên chiên ngẩn người, trợn tròn mắt, sau đó lại nhìn chiếc xe kéo bị hắn đập nát: "Vậy phải đền tiên cho tiệm cho thuê xe trước đã, chiếc xe này là do ta thuê.'...
Thạch Chí Kiên dựa người vào xe cấp cứu, nhân viên y tế đang băng bó cánh tay trái cho hắn.
Lôi Lạc nhìn hắn nói: "Ba tên người Mã Lai kia ta đã cho người đưa về đồn cảnh sát rồi, cho dù có dùng hết mười loại cực hình cũng phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu. A Kiên, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Thạch Chí Kiên không trả lời ngay mà im lặng một lúc, sau đó nói: "Lạc ca, có thuốc lá không?”
Lôi Lạc móc ra một điếu thuốc lá đặt vào miệng của Thạch Chí Kiên, sau đó lấy bật lửa giúp hắn châm thuốc.
Thạch Chí Kiên rít một hơi thuốc, thở ra làn khói trắng, nhìn màn đêm u ám nói: 'Lạc ca, nhìn xem, trời sắp thay đổi rồi."
"Bốp bốp bếp..."
Tiếng roi da quất vào nữ nhân. Nữ nhân quỳ rạp xuống đất như một con chó, trên cổ đeo vòng cổ, trên vòng cổ treo một sợi xích, đầu kia của sợi xích nằm trong tay Charles.
Lúc này, Charles một tay cầm roi da quất mạnh vào nữ nhân, một tay kéo xích, để cho nữ nhân bò lê lết trên đất như một con chó.
"Thạch Chí Kiên chết tiệt! Lôi Lạc chết tiệt! Người Hoa chết tiệt." Charles chửi rua bằng tiếng Anh, vừa chửi vừa quất roi.
Nữ nhân đau đớn co giật.
Điều này lại khiến Charles càng thêm hưng phấn, ngay khi hắn ta giơ roi da lên chuẩn bị quất tiếp thì tiếng gõ cửa vang lên: "Charles tiên sinh, có người muốn gặp ngươi."
Charles hỏi: “Ai muốn gặp ta?"
"Là giám sát Trần Chí Siêu."
Charles hơi sững người, nói: "Bảo hắn ta đợi một chút, ta xuống ngay."
Người bên ngoài rời đi.
Charles ném roi da và xích trong tay xuống, dùng giọng Quảng Đông thành thạo nói với nữ nhân đang quỳ rạp trên đất: "Lát nữa sẽ có người đưa tiền cho ngươi, đưa ngươi về. Nhớ kỹ, chuyện gì xảy ra hôm nay cũng không được nói ra, nói ra sẽ không tốt cho ngươi cũng như cho ta, hiểu chưa?"
Nữ nhân quỳ trên đất run rẩy. Nàng chỉ ra ngoài "tiếp khách", không ngờ lại gặp phải một tên Tây, còn chơi trò này, suýt chút nữa bị hành hạ đến chất.
Chưa kịp để nữ nhân lên tiếng, Charles đã mặc áo khoác vest, chỉnh trang lại dung nhan, từ một kẻ có vấn đề về tâm lý trong nháy mắt đã trở lại thành một quý ông lịch lãm của đế quốc Anh. ...
Trong phòng khách biệt thự.
Trần Chí Siêu khoanh tay, thưởng thức bức tranh "Hoàng hôn của đế chế Mặt Trời không bao giờ lặn" treo trên tường.
Bức tranh này là tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ nổi tiếng Frederick Leighton của Anh vào thế kỷ 19.
Leighton vốn giỏi vẽ tranh chân dung. Với phong cách nghệ thuật cực kỳ huy hoàng, hắn đã trở thành đại diện của học viện hoàng gia Anh.
Bức tranh này đã được lưu truyền trong hoàng gia Anh một thời gian, sau đó được ban tặng cho gia tộc Charles.
Charles lại càng coi bức tranh này là bảo bối, đồng thời ghi nhớ ý nghĩa mà nữ hoàng đã ban tặng bức tranh, dùng trí tuệ của Charles hắn để khôi phục lại vinh quang của đế quốc Anh tại Hồng Kông.