Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

Chương 13

18.

 

Ba tháng sau khi Trưởng công chúa rời kinh, tân Hoàng đăng cơ.

 

Cơ hội ta và Chương Lan diện kiến Hoàng thượng càng ngày càng ít.

 

Tháng chín sắp đến, ta bắt đầu lo lắng.

 

Ta đến Hầu phủ tìm Mạnh Như Lan nhưng bị nàng ta cản ở ngoài cửa.

 

Vài ngày sau, nghe nói Mạnh Như Lan đề nghị Hoàng thượng quan tâm đến các chất tử, tăng cường người bảo vệ an toàn cho họ.

 

Ta thở phào, có hành động là tốt rồi.

 

Đúng vậy, chuyện lớn như kiếp trước, chắc hẳn không ai có thể quên được.

 

Tiên đế, ông nội của Trưởng công chúa, là một vị vua anh minh.

 

Dưới sự trị vì của người, Đại Yến ngày càng cường thịnh, các nước nhỏ xung quanh đều thần phục, gửi con đến kinh thành làm con tin để tỏ lòng trung thành.

 

Truyền thống này vẫn tiếp tục cho đến khi Thái tử lên ngôi.

 

Kiếp trước, chính lúc Trưởng công chúa đi vắng, chất tử Tây Lương bị hại.

 

Tây Lương nhân đó đem quân xâm lược.

 

Tuy cuối cùng Đại Yến giành chiến thắng, nhưng thương vong vô số.

 

Vào ngày sinh thần của Trưởng công chúa, Hoàng thượng vẫn triệu kiến một số thân tín của Trưởng công chúa.

 

Ta vội vàng tâu với Hoàng thượng, dù có giữ được mạng cho chất tử cũng chưa chắc yên ổn, vẫn phải đề phòng.

 

Dù sao thì chiến sự kiếp trước rất thảm khốc.

 

Nhưng vừa nghe đến chuyện đánh trận, Hoàng thượng đã sợ hãi, không muốn nghĩ đến khả năng này.

 

Ta còn muốn khuyên can nhưng bị Chương Lan ngăn lại.

 

“Hoàng thượng không muốn nghe, ngươi nói nhiều cũng vô ích, chi bằng tranh thủ thời gian làm những gì có thể.”

 

Nàng nói đúng.

 

Sau hôm đó, chúng ta nhanh chóng tính toán nếu xảy ra chiến tranh, với tình hình hiện tại cần bao nhiêu binh lực và lương thảo.

 

Chúng ta chia làm hai nhóm, đi tìm các gia tộc quý tộc thân thiết với Trưởng công chúa để cầu viện.

 

Không ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.

 

“Trưởng công chúa không có nhà, không thể xác nhận có phải ý của công chúa hay không.”

 

“Hoàng thượng và triều đình còn chưa có động tĩnh gì, chúng ta cần gì phải xông lên trước?”

 

 

Kết quả này ta đã đoán trước được.

 

Bởi vì kiếp trước cũng vậy.

 

Thậm chí sau khi chiến tranh nổ ra, người chịu bỏ tiền cũng rất ít, ai cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân.

 

Không ai nghĩ đến, nước mất thì nhà tan.

 

Kiếp trước, Mạnh Như Lan chỉ biết ta được Trưởng công chúa ủng hộ, trở thành người nắm quyền thực sự của Hầu phủ.

 

Nhưng nàng ta không biết ta đã báo đáp Trưởng công chúa như thế nào.

 

Ta gần như dốc hết tài sản tích lũy mấy chục năm của Hầu phủ để mua lương thảo gửi ra biên giới.

 

Nhờ đó tiền tuyến mới cầm cự được đến khi nhận được thư của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đã lấy tiền của đạo quán, tân Hoàng cũng quyết định xuất tiền từ quốc khố.

 

Nhờ vậy mới đợi được Phàn Ly xuất hiện, giành chiến thắng cuối cùng.

 

Nhưng kiếp này, ngay cả số tiền đó cũng không gom đủ.

 

Một khi chiến tranh nổ ra, tiền tuyến không thể chống đỡ nổi mấy ngày.

 

Chương Lan thấy vậy, vội nói với ta: “Không kịp nữa rồi, ngươi đi thuyết phục Phàn Ly, bảo nàng nhanh chóng đến Tây Lương. Còn chuyện tiền nong, ta sẽ nghĩ cách.”

 

Phàn Ly là con gái của Phàn Vũ, chiến thần Đại Yến.

 

Kiếp trước, tuy cuối cùng chúng ta thắng, nhưng tổn thất nặng nề, hầu hết các lão tướng đều hy sinh, bao gồm cả chiến thần Phàn Vũ và hai con trai của ông.

 

Đến cuối cuộc chiến, những người có năng lực ở kinh thành đều được phái đi, người thì chết, người thì bị thương, chỉ miễn cưỡng chống đỡ, tình thế vô cùng nguy cấp.

 

Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành phải trọng dụng con gái của Phàn tướng quân, Phàn Ly.

 

Phàn Ly từ nhỏ đã theo cha lớn lên ở biên giới, sớm bộc lộ tài năng xuất chúng, nghe nói còn giỏi hơn hai người anh.

SMK

 

Nếu không phải Đại Yến không có nữ tướng, nàng đã lập được nhiều chiến công hiển hách.

 

Nhưng hai năm trước, vì sức khỏe của lão thái quân nhà họ Phàn không tốt, Phàn Ly đã trở về kinh thành.

 

Giờ lão thái quân đã qua đời, việc thuyết phục Phàn Ly trở lại biên giới không phải là vấn đề.

 

Vấn đề là tiền.

 

“Cách gì?”

 

“Mượn thủ dụ của Trưởng công chúa.” Chương Lan nói.

 

“Nhưng nếu không có chiến tranh thì sao?” Ta hơi do dự, dù sao ngày Tây Lương xuất binh ở kiếp trước đã qua, không ai dám chắc Tây Lương nhất định sẽ đánh.

 

“Nếu ngươi nói là sự thật, kiếp trước Tây Lương vì chất tử c.h.ế.t mà xuất binh, thì kiếp này họ cũng nhất định sẽ đánh. Ta tin lời ngươi.”

 

Đúng vậy, sau khi Mạnh Như Lan nói với Hoàng thượng về giấc mộng thấy trước, ta quyết định nói cho Trưởng công chúa và Chương Lan biết sự thật về việc trọng sinh.

 

Ta đã viết thư cho Trưởng công chúa, kể cả chuyện Tây Lương kiếp trước.

 

Tính ra thì Trưởng công chúa chắc đã nhận được thư rồi.

 

Nhìn ánh mắt kiên định của Chương Lan, ta nhớ lại kiếp trước.

 

Sau khi Tây Lương xuất binh, kinh thành náo loạn, nhiều người trách móc: “Nếu sớm cử người bảo vệ chất tử thì chất tử đã không chết, Tây Lương cũng không đánh đến.”

 

Ta nhớ kiếp trước, tân Hoàng cũng nghĩ vậy, nên rất tự trách.

 

Chính Trưởng công chúa đã viết thư, lấy tiền của đạo quán ra, còn mắng tân Hoàng.

 

“Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi tự trách thì có ích gì?”

 

“Hơn nữa, làm sao Tây Lương quốc chủ lại chỉ vì một đứa con trai chưa từng gặp mặt mà xuất binh? Nếu ông ta thật sự yêu quý con trai mình, đã không gửi nó đi làm con tin.”

 

“Mọi cuộc binh biến đều đã được lên kế hoạch từ trước, cái c.h.ế.t của chất tử chỉ là một cái cớ hoàn hảo.”

 

“Dù không có chất tử, họ cũng sẽ xuất binh.”

 

Chương Lan và Trưởng công chúa có cùng quan điểm.

 

“Nhưng nếu bị phát hiện thì sao? Đó là tội chết.”

 

“Tội của một người so với nỗi khổ của hàng triệu người, không đáng là gì.” Chương Lan vỗ vai ta, cho thấy nàng đã suy nghĩ kỹ.

 

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment