19.
Ta không ngờ ngày bị bắt lại đến nhanh như vậy.
May mà Phàn Ly đã rời kinh, chỉ tiếc số tiền của đạo quán mới dùng chưa đến một phần mười, lương thảo chưa chuẩn bị xong thì chúng ta đã bị phát hiện.
Cũng không còn cách nào khác, Mạnh Như Lan theo dõi chúng ta quá sát sao.
Trong ngục tối ẩm thấp, tối tăm, đầy chuột bọ, ta hỏi Chương Lan: “Ngươi có hối hận không?”
Là nhị tiểu thư phủ Thượng thư, người được Trưởng công chúa sủng ái, nàng hoàn toàn có thể không mạo hiểm, hoặc chờ thủ dụ thật sự của Trưởng công chúa rồi mới hành động.
Nàng lắc đầu: “Ta có thể chờ, nhưng bá tánh thì không. Chúng ta chuẩn bị sớm một ngày, sẽ cứu được vô số binh sĩ, vô số gia đình.”
“Ta chỉ lo số tiền và lương thảo đưa ra còn quá ít.”
Mùng tám tháng chín.
Ngày Tây Lương xuất binh ở kiếp trước.
Nhìn thấy Mạnh Như Lan đắc ý xuất hiện trước mặt, ta biết kiếp này Tây Lương đã không xuất binh.
Mạnh Như Lan mặc y phục cáo mệnh phu nhân, có nha hoàn cẩn thận nâng váy cho nàng ta, sợ dính bụi bẩn.
Mạnh Như Lan bảo nha hoàn và lính canh lui ra, rồi ghé sát tai ta:
“Ta thắng rồi. Thứ ngươi vất vả lắm mới có được ở kiếp trước, ta dễ dàng có được, lại còn có địa vị cao hơn.”
Ta cười: “Ta chưa bao giờ so bì với ngươi, nói gì đến thắng thua? Hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ ta theo đuổi chưa bao giờ là địa vị.”
Nàng ta tức đến mặt mày tái mét.
Cầm roi da quất vào người ta.
“Ngươi dựa vào cái gì mà cười? Kiếp trước ở cửa Hầu phủ, ngươi cũng cười đắc ý như vậy, khiến người ta căm hận.”
Đều là tỷ muội, tại sao ta lại sống khổ sở như vậy?”
“Vậy nên ngươi kéo ta cùng chết?”
Thật nực cười, ta không ngờ chỉ vì một nụ cười mà ta lại c.h.ế.t dưới tay tỷ tỷ ruột của mình.
Roi da quất xuống, ta nhắm mắt, nghiến răng chịu đựng, không nói gì, cũng không muốn nhìn nàng ta nữa.
Chương Lan ở phòng giam bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lớn tiếng quát:
“Dừng tay, Mạnh Như Lan, Như Trúc là mệnh quan triều đình, chưa định tội mà ngươi dám dùng tư hình!”
Mạnh Như Lan hừ lạnh: “Yên tâm, chưa đến hai ngày nữa tội danh của các ngươi sẽ được công bố.”
“Chúng ta là người của Trưởng công chúa, các ngươi dám định tội chúng ta khi công chúa đi vắng, không sợ công chúa trách tội sao?”
“Các ngươi dám giả mạo thủ dụ của công chúa, công chúa biết chuyện cũng chỉ khen ngợi chúng ta thôi!”
Mạnh Như Lan nói năng hùng hồn, nhưng sau khi quất hai roi thì dừng lại.
“Thôi, tối nay ta còn phải chuẩn bị yến tiệc ở Hầu phủ, không rảnh ở đây với các ngươi nữa.”
SMK
Nàng ta cẩn thận nâng váy đi ra ngoài, nhưng vạt váy lại vướng vào giá lò sưởi ở góc tường.
Tuy không bị cháy, nhưng rách một mảng lớn.
Sắc mặt Mạnh Như Lan đại biến, đây chính là vật ngự tứ, làm hỏng chính là đại bất kính với Hoàng Thượng.
Nàng vội vàng gọi nha hoàn, đồng thời nhanh chóng rời đi.
Chiếu thư định tội đến còn nhanh hơn lời Mạnh Như Lan nói.
Ngày hôm sau, ta và Chương Lan bị áp giải ra ngoài.
Vì Chương Lan là tiểu thư phủ Thượng thư, nên được ân xá, chỉ bị phán lưu đày.
Còn ta, trực tiếp bị xử tử.
Ta tuy không cam lòng, nhưng cái c.h.ế.t này dù sao cũng tốt hơn kiếp trước, có ý nghĩa hơn.
Ta hung hăng cắn một miếng đùi gà, trước khi c.h.ế.t được ăn no một bữa cũng tốt.
Chỉ là không ngờ, cơm còn chưa ăn xong, cứu tinh đã đến.
Thân tín của Trưởng Công chúa mang theo thủ dụ thật sự của nàng ấy đến.
Không chỉ vậy, còn có di vật của Tiên Hoàng Hậu.
Nghe nói Hoàng Thượng nhìn thấy, không mở thư ra mà trực tiếp hạ lệnh thả chúng ta.
Mạnh Như Lan có chút bất mãn về việc này.
Nhưng mà, bất kể ả giở trò gì, ta và Chương Lan đều không để ý.
Chúng ta không muốn gây thêm phiền phức cho Trưởng Công chúa.