Trọng Sinh Tái Giá? Không! - Tỳ Ổ

Chương 32

Vào ngày sinh nhật của Tôn Y Y, Tôn phủ náo nhiệt vô cùng. Tào Kiều Kiều mang theo tâm ý chân thành và lời chúc tốt đẹp, đích thân dâng tặng lễ vật. Vì mối quan hệ đặc biệt giữa hai nhà, người ra tiếp đón cha con nàng không phải là hạ nhân, mà chính là Tôn Văn.

Cha con nhà họ Tôn đều bận tối mắt tối mũi. Tôn Vũ dù đã lớn tuổi nhưng khi nói chuyện với khách thì mặt đỏ bừng, so với Tôn Văn thì kém hơn một bậc. Tôn Văn thấy Tào Kiều Kiều, trong lòng không khỏi kích động, chỉ là đông khách quá, hắn ngại biểu lộ sự quan tâm quá rõ ràng.

Tào Kiều Kiều nhìn thấy Tôn Văn đầu tiên nên cũng chủ động chào hỏi, hỏi thăm vết thương ở tay hắn ra sao. Tôn Văn cũng đồng thời hỏi nàng vết dao trên tay có còn đau không.

Tào Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng:
“Chỉ là vết thương ngoài da, đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, còn có thể làm sao được chứ? Chỉ là để lại chút sẹo thôi.”

Tôn Văn khẽ cau mày. Con gái mà để lại sẹo, chắc chắn là không vui đâu.

Tào Kiều Kiều nhận ra ánh mắt ấy của Tôn Văn, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ. Nàng chợt nghĩ, phải chăng đàn ông đều chê bai phụ nữ có khuyết điểm? Vậy thì, trên đời này có ai giống như nàng, chẳng hề để tâm mấy chuyện vô nghĩa ấy?

Đang mải suy nghĩ, một đôi mắt xanh lam đột ngột xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Tôn Văn.” – Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau Tôn Văn.

Tôn Văn quay lại, mỉm cười nói:
“Điện hạ, có phải làm ồn đến người rồi không? Ở Đại Chu chúng tôi, tiệc mừng sinh nhật vốn rộn ràng thế đấy, mong người lượng thứ.”

Người kia nhẹ nhàng gật đầu:
“Không sao, ta chỉ ra ngoài ngó thử xem nữ tử nổi danh nhất Đại Chu là người thế nào.”

Tào Kiều Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam kia như hổ phách dưới ánh sáng, lấp lánh thu hút ánh nhìn. Nhưng nàng không thất lễ, vì đã gặp hắn vài lần rồi. Nàng dần nhận ra người hắn nói đến là mình, liền hỏi:
“Dám hỏi các hạ là…”

Lúc này Tôn Văn mới nhớ ra Tào Kiều Kiều chưa biết thân phận của hắn, bèn giới thiệu:
“Kiều Kiều, để ta giới thiệu, đây là Tiểu Vương tử của nước Đại Ngụy – Dư Phá Diễm. Điện hạ sẽ thường trú tại Đại Chu, phủ đệ của ngài còn chưa xây xong, hiện đang tạm ở lại trong phủ ta. Điện hạ, đây là tiểu thư đích trưởng nữ của Tướng quân Tào – người được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất Đại Chu.”

Câu cuối cùng của Tôn Văn rõ ràng là để giải thích với Dư Phá Diễm rằng: danh tiếng của Tào Kiều Kiều là vì nhan sắc, chứ không phải vì những lời đồn đại bên ngoài.

Dư Phá Diễm đương nhiên nghe hiểu, khoé môi khẽ nhếch. Danh tiếng của Tào Kiều Kiều lan xa, nhưng những kẻ thật lòng quan tâm nàng vẫn đều là nam tử trẻ tuổi có tài của Đại Chu. Thú vị thật.

Qua lời giới thiệu của Tôn Văn, Tào Kiều Kiều mới vỡ lẽ: thì ra người có đôi mắt xanh ấy là người Đại Ngụy.

Nước Đại Ngụy từ trước tới nay luôn giữ chính sách trung lập, không chủ trương tranh bá. Dù chiến mã của họ nổi danh trong tam quốc, nhưng vì nền kinh tế nghèo nàn, họ không kham nổi một cuộc chiến tiêu hao. Thay vào đó, Đại Ngụy thường xuyên giao thương với Đại Chu và Đại Lịch, chủ yếu xuất khẩu chiến mã – nguồn thu lớn nhất của họ.

Vì vậy, khi Đại Lịch và Đại Chu đang căng thẳng, thái độ của Đại Ngụy càng thêm quan trọng. Nếu Đại Ngụy nghiêng về phía nào, chỉ cung cấp chiến mã cho một bên, thì bên đó sẽ nắm phần thắng rõ rệt — không chỉ vì sức chiến đấu, mà còn vì khí thế quân đội sẽ vượt trội hơn.

Nghĩ vậy, Tào Kiều Kiều chợt ngờ rằng: Dư Phá Diễm là vương tử út của Đại Ngụy, đến Đại Chu làm con tin (chính là “chất tử”), lẽ nào thể hiện thiện chí và sự ủng hộ với Đại Chu?

Nhưng nàng lại không rõ thân phận cụ thể của Dư Phá Diễm, cũng chẳng biết việc hắn một thân một mình đến Đại Chu có ẩn tình nào khác hay không.

Tào Kiều Kiều nghĩ mình suy nghĩ nhiều rồi. Đúng lúc đó lại có thêm khách đến, phụ thân Tôn Văn đã không xoay xở kịp. Tôn Văn không thể đứng mãi trò chuyện, liền nhiệt tình mời Tào Kiều Kiều vào trong. Nàng hiểu ý, bước vào trước.

Dư Phá Diễm cũng lặng lẽ đi theo, chọn một chỗ gần nàng nhưng không quá lộ liễu để ngồi. Tào Kiều Kiều liếc nhìn hắn một cái, sau đó nâng chén trà nhấp một ngụm.

Dư Phá Diễm cố tình tránh ánh mắt nàng, nhưng rồi lại nhận ra xung quanh không ít người đang nhìn hắn — và cũng nhìn Tào Kiều Kiều. Mắt nhìn hắn thì tò mò, còn mắt nhìn nàng lại xen lẫn vẻ sợ hãi.

Hắn không nhịn được mà cười thầm:
Con nha đầu này, danh tiếng thật sự ghê gớm.

Tào Kiều Kiều dường như cảm nhận được hắn đang cười điều gì, liếc hắn một cái, rồi đứng dậy rời khỏi khu vườn đang chật ních khách mời.

Vừa đi được vài bước, nàng bất ngờ chạm mặt Tề Tuyên.

Tề Tuyên mặt mày rạng rỡ, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, bèn nén nụ cười, thu lại biểu cảm trên mặt. Bên cạnh hắn là Mạnh Nhu, ánh mắt lạnh lẽo lướt từ mặt Tề Tuyên sang Tào Kiều Kiều, khoé môi lại cong lên, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Kiều Kiều tỷ tỷ.”

Tào Kiều Kiều không cười, cũng chẳng đáp lời. Không hiểu vì sao, nàng bỗng thấy rất chán ghét vẻ mặt đó của Tề Tuyên — cái kiểu cố che giấu cảm xúc, gượng cười lúng túng ấy. Đời trước cũng vậy, bao nhiêu lần nàng bắt gặp cảnh Tề Tuyên đang vui vẻ với Mạnh Nhu, hắn cũng thu lại nét mặt y như vậy. Nếu nhẹ thì là ánh mắt lạnh nhạt, nếu nặng thì là lời lẽ cay độc.

Tào Kiều Kiều nghiêng đầu, đổi hướng bước đi.

Tề Tuyên bị nàng phớt lờ, không vui chút nào. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đã lâu rồi từ lần cuối hắn rời khỏi phủ họ Tào. Lẽ nào Tào Kiều Kiều vẫn còn giận? Không phải nàng trước giờ luôn độ lượng sao?

Tề Tuyên siết chặt tay trái, mày cau lại.

Mạnh Nhu nhẹ nhàng siết tay hắn:
“Biểu ca, chúng ta đi thôi.”

Tề Tuyên lạnh lùng bước lên, không đoái hoài đến nàng ta. Mạnh Nhu cố tỏ ra thản nhiên, cười gượng rồi vội đuổi theo.

Sau khi an vị, Tề Tuyên đầy một bụng bực bội, tự rót trà tự uống. Mạnh Nhu thấy ấm trà cạn rồi, vội sai người châm thêm.

Dư Phá Diễm hứng thú liếc nhìn Tề Tuyên, môi khẽ nhếch. Hắn nhớ rõ hai lần trước gặp Tào Kiều Kiều, dù nàng không tỏ ra thân thiện với Tề Tuyên, nhưng vẫn có chút gì đó kiềm chế. Nhưng lần này thì khác — nàng hoàn toàn phớt lờ, thậm chí ánh mắt còn mang theo chán ghét.

Xem ra cô nương ấy thật sự buông bỏ rồi. Mình đang rất tò mò, có cách nào để một người khác bước vào trái tim nàng không nhỉ? Nếu có, bản vương rất muốn thử một lần…

Mà Tào Kiều Kiều thì chỉ đơn giản thể hiện cảm xúc của mình, không hề biết lúc này trong lòng Tề Tuyên, Mạnh Nhu và Dư Phá Diễm đang nổi lên biết bao suy nghĩ…

Bình Luận (0)
Comment