Trọng Sinh Tái Giá? Không! - Tỳ Ổ

Chương 54

Tào Kiều Kiều thấy Tôn Vũ có vẻ không chịu nổi cái lạnh, bèn cởi áo choàng có mũ trùm ném cho cậu, nói: “Cởi của đệ ra, đổi cho ta mặc.”

Tôn Vũ ưỡn cổ lên, cố tỏ ra mạnh mẽ: “Kiều Kiều tỷ, tỷ là nữ nhi, sao có thể để tỷ chăm sóc ta được.”

Dư Phá Diễm thấy Tôn Vũ cứ như trẻ con, vốn định chờ cậu chơi đùa một lát trong rừng rồi mới tìm cách đuổi về, nào ngờ giờ lại khiến Tào Kiều Kiều phải quan tâm lo liệu, trong lòng thấy không vui, liền lấy viên đá đã chuẩn bị sẵn bắn vào chân ngựa của Tôn Vũ. Không ngoài dự đoán, ngựa của Tôn Vũ khuỵu xuống ngay.

May mà Tôn Vũ mắt nhanh tay lẹ, kịp kéo dây cương khiến con ngựa không nổi điên chạy loạn, bên cạnh Mặc Khả cũng nhanh chóng xuống ngựa, bảo vệ cho Tôn Vũ.

Cuối cùng, Tôn Vũ không bị thương, chỉ là ngựa bị trẹo chân, đứng lên thì được, nhưng muốn phi nước đại thì không thể.

Tôn Vũ không hài lòng, mắng con ngựa vài câu, Tào Kiều Kiều giả vờ không nghe thấy, còn Dư Phá Diễm thì thỏa mãn nói: “Mặc Khả, ngươi đưa Tôn công tử về đi, con ngựa này chắc cũng không chạy nổi nữa rồi.”

Tôn Vũ nhăn mặt lườm ngựa mấy cái, nói nó chẳng ra gì, rồi lại bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Khả, như muốn hỏi mượn ngựa của hắn.

Mặc Khả kéo dây cương, xoay đầu ngựa, lạnh nhạt nói: “Tôn công tử, ngựa của ta sợ là ngươi cưỡi không nổi đâu, ngươi cứ nghe lời chủ nhân ta, quay về trước đi. Rừng này đầy thú, hôm nay không bắt được thì mai bắt cũng vậy thôi.”

Tôn Vũ rón rén tới gần con ngựa của Mặc Khả định làm thân, nào ngờ bị ngựa phun cả bãi nước miếng lên mặt, đành thôi, ngoan ngoãn leo lên ngựa mình, cùng Mặc Khả từ từ quay về.

Họ vừa đi ngược đường, Tào Kiều Kiều và Dư Phá Diễm chỉ cần thúc ngựa nhanh chút là Tôn Vũ đã hoàn toàn khuất dạng.

Vào sâu trong rừng, Tào Kiều Kiều cảnh giác lắng nghe xung quanh, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, bèn thả lỏng tâm thần, quay sang Dư Phá Diễm nói: “Không ngờ chàng còn tinh ranh hơn ta.”

Dư Phá Diễm giương cung lên, tùy ý nhắm vài hướng nhưng không bắn, nói: “Bỏ chữ Dư đi không hay hơn sao?”

Tào Kiều Kiều liếc mắt nhìn hắn, lần nào hắn cũng biết cách chuyển hướng chú ý của nàng.

Tào Kiều Kiều thuận miệng gọi: “Phá Diễm, sao nhất định phải đuổi Tôn Vũ đi? Cả năm mới có dịp đi săn thế này.”

Dư Phá Diễm khẽ “ừ” một tiếng, “Gọi vậy nghe xuôi tai lắm, sau này cứ gọi thế nhé. Đi thôi, bên kia có động tĩnh.”

Nói rồi hắn thúc ngựa đi trước, Tào Kiều Kiều đành theo sau. Nhưng nàng nghĩ đó chỉ là cái cớ, vì nàng chẳng nghe thấy gì cả.

Thực ra, bên đó quả thật có động tĩnh.

Người đi săn, dã thú cũng săn mồi.

Khi hai người đến gần, đúng lúc thấy một con chó hoang đang đuổi theo một con thỏ, thỏ nhảy rất nhanh, chó cũng không kém phần hung mãnh, mỗi lần gần bắt được, con thỏ lại nhảy xa ra.

Đó là một con thỏ xám, Tào Kiều Kiều tinh mắt thấy rõ trên mình thỏ đã có vết thương.

Tào Kiều Kiều giương cung ngắm vào con chó, nhưng Dư Phá Diễm đã nhanh tay hơn, từ sớm đã giương cung nhắm kỹ, chỉ hơi xoay mình một chút, “vút” một tiếng, mũi tên dài sắc nhọn bay vút ra, chuẩn xác ghim vào thân con chó.

Chó hoang lập tức ngã nhào xuống đất, tru lên một tiếng thảm thiết rồi lăn lộn quằn quại.

Con thỏ hình như còn quay đầu nhìn Tào Kiều Kiều một cái, chớp mắt đã chạy mất hút.

Tào Kiều Kiều cười nói: “Chàng nhanh tay thật, hôm nay được con đầu tiên.”

Dư Phá Diễm ghìm cương tiến lên, nói: “Thật ra ta định bắn con thỏ cho nàng, nhưng thấy nàng định bắn chó cứu thỏ nên ta mới đổi mục tiêu.”

Tào Kiều Kiều không đáp, chỉ mỉm cười, cưỡi ngựa đi sau hắn, “Thỏ cứu rồi, chó tính sao? Mang về à?”

Dư Phá Diễm nhìn con chó, nửa sống nửa chết, e rằng không qua nổi hôm nay.

“Hai ta không thích ăn thịt chó, tha về cũng chẳng để làm gì, mới bắt đầu săn mà đem theo sẽ thêm phiền phức, thôi cứ để nó lại đi.”

Tào Kiều Kiều giật nhẹ dây cương, nàng cũng nghĩ thế.

Cả hai lại tiếp tục tiến lên.

Tào Kiều Kiều hỏi: “Hôm nay chàng muốn săn gì?”

Dư Phá Diễm trông có vẻ nhàn tản, không quá hào hứng, “Bắt gì cũng được, chỉ cần cùng nàng là đủ.”

Tào Kiều Kiều nghe tim như đập mạnh hơn: “Không ngờ chàng cũng biết dỗ ngon ngọt. Trước đây cũng dùng lời đó lừa các cô gái à?”

Dư Phá Diễm im lặng, nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, trước khi gặp nàng, ta cứ tưởng mình thích nam nhân.”

Tào Kiều Kiều bật cười: “Chàng đang nói đùa hay thật đấy?”

Dư Phá Diễm nghĩ về quá khứ, ngoại trừ hai năm ở Đại Dư là yên bình, còn lại mỗi ngày chẳng khác nào trôi dạt, không biết phương hướng.

Sắc mặt Dư Phá Diễm lạnh đi nhiều, nói: “Lúc nào rảnh ta kể nàng nghe những gì ta từng trải, để nàng khỏi tưởng ta chỉ phong lưu bên ngoài.”

“Giận rồi à? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, tấm lòng của chàng… ta hiểu.”

Dư Phá Diễm ghìm ngựa sát lại, nắm lấy tay nàng: “Nàng đã hiểu, vậy ta sẽ xem như nàng hoàn toàn tin ta rồi. Từ nay trở đi, lời nào ta nói với nàng đều là lời thật lòng.”

Tào Kiều Kiều lại một lần nữa nghe những lời tình sâu ý nặng ấy, tim nàng bắt đầu loạn nhịp. Nàng ngẩng đầu chạm ánh mắt nghiêm túc của Dư Phá Diễm, đôi mắt xanh sâu thẳm kia như có lực hút thần bí, khiến nàng chẳng thể rời mắt.

Dư Phá Diễm nắm tay nàng, đặt lên cổ mình, hơi thở nhẹ nhàng khiến hai người đều mặt đỏ tim run.

Hắn từ từ nghiêng đầu sát lại, thấy Tào Kiều Kiều không né tránh, bèn mạnh dạn hơn, định hôn lên môi nàng, mà Tào Kiều Kiều vì hồi hộp nên chỉ chớp mắt liên tục, không biết nên phản ứng thế nào…

Lúc hai người đã mũi chạm mũi, môi chỉ cách nhau một khoảng ngắn, thì từ xa bỗng vang lên tiếng hí ngựa, rồi một giọng quen thuộc vang lên: “Nhanh lên, trễ rồi thú sẽ chạy hết!”

Một tiếng động giữa rừng yên tĩnh như thế đủ để cắt ngang khoảnh khắc ấy.

Tào Kiều Kiều và Dư Phá Diễm lập tức tách ra, quay đầu nhìn về phía đó — chẳng phải là Tề Tuyên và Tiết Bằng sao!

Tề Tuyên từ xa đã thấy hai bóng người quấn quýt bên nhau, sợ họ tiếp tục tiến xa, bèn lớn tiếng gọi về phía Tiết Bằng để phá rối.

Gió lạnh thổi qua, mặt Tào Kiều Kiều đỏ bừng, thêm cả nụ hôn suýt thành kia, nàng lại càng ngượng.

Tề Tuyên và Tiết Bằng vừa đến, liền thấy một đóa thanh liên e ấp, thoát tục giữa rừng tuyết.

Tề Tuyên nhìn mà lòng rung động, nhưng có người ngoài ở đây, hắn chỉ đành kìm lại ham muốn hái đoá hoa kia.

Dư Phá Diễm trong lòng siết chặt cung tên, không ngờ tin lại lộ nhanh đến vậy! Tề Tuyên đúng là đến phá rối!

Tào Kiều Kiều thì lấy làm lạ vì sao Tề Tuyên và Tiết Bằng lại xuất hiện ở đây.

Còn Tề Tuyên thì thở phào, may mà hắn đến kịp, nếu không chẳng biết hai người kia sẽ thế nào. Hắn nghĩ, Dư Phá Diễm chỉ là con tin, sau này chắc chắn phải quay về nước, nên hắn mới là người có cơ hội thật sự.

Tiết Bằng thì khổ hơn, thầm rên: Sao ta lại đen đủi thế này, lại gặp ngay cô nàng ác phụ Tào Kiều Kiều!

Bốn người, ai nấy ôm tâm tư riêng. Gặp nhau, im lặng một hồi, Tề Tuyên mới nói: “Dư hoàng tử, thật trùng hợp.”

Dư Phá Diễm mặt không cảm xúc gật đầu, kéo dây cương, chẳng nói lời nào.

Tề Tuyên chuyển ánh mắt sang Tào Kiều Kiều, trong lòng trăm mối cảm xúc, cuối cùng chỉ hóa thành một câu chào nhạt: “Vẫn khỏe chứ?”

Tào Kiều Kiều mỉm cười: “Vẫn khỏe. Dư hoàng tử, chúng ta đi thôi.”

Nghe nàng nói vậy, Dư Phá Diễm tất nhiên vui vẻ rời đi, hai người xoay ngựa phóng đi hướng ngược lại.

Không chỉ Dư Phá Diễm thấy có gì không ổn, Tào Kiều Kiều cũng ngẫm lại thấy lạ — sao lại “tình cờ” gặp được hai người kia giữa rừng lớn như thế này?

Hai người nhìn nhau, Tào Kiều Kiều chợt nhớ đến Hồng La hay lỡ miệng, bèn nhíu mày: “Chắc là nha hoàn của ta nói hớ gì đó rồi.”

Dư Phá Diễm không trách móc gì, Tào Kiều Kiều thì thấy tiếc: “Nếu Mạnh Nhu ở đây thì tốt, đi săn chắc không bị phá thế này.”

Dư Phá Diễm không nghĩ như vậy, Tề Tuyên đã đến thì chắc chắn có mục đích khác chứ không phải chỉ vô tình gặp.

Tào Kiều Kiều giờ chẳng muốn gặp huynh muội nhà họ Tề nữa. Nhất là Mạnh Nhu — nếu còn gặp, nàng không chắc mình sẽ tiếp tục nhẫn nhịn. Mạnh Nhu luôn tính kế nàng, chẳng lẽ nàng cứ để mặc mãi? Không đời nào!

Dư Phá Diễm thấy nàng có phần mất hồn, bèn nói: “Qua bên kia xem thử, ta thấy có thú.”

Tào Kiều Kiều mím môi gật đầu, giật dây cương lao đi.

Dư Phá Diễm chỉ tiện miệng nói, nào ngờ thật sự có một con nai nhỏ! Tuy còn là nai con, nhưng rất lanh lợi dễ thương. Dư Phá Diễm hỏi: “Muốn bắn không? Mang về.”

Tào Kiều Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Xuống tay nhẹ thôi, ta muốn mang nó về nuôi chơi.”

Tào Kiều Kiều rất ít khi đưa ra yêu cầu cụ thể như vậy nên Dư Phá Diễm nghe xong rất vui, lập tức đáp ngay: “Được, ta chỉ bắn chân trước, không lấy mạng nó.”

Tào Kiều Kiều cũng muốn săn con nai này, nhưng vì thích quá mà tay dễ run, sợ lỡ tay gây chết, nên mới nhờ hắn.

Hai người thúc ngựa đuổi theo, gần như chạy song song với nai con. Dường như cảm nhận được nguy hiểm, con nai càng chạy thục mạng, ánh mắt long lanh tròn xoe của nó như đang đầy lo sợ.

Bình Luận (0)
Comment