Dì Trương nói: “Thật ra… tiểu thư Loan Loan không phải là con ruột của tướng quân.”
Câu nói đó suýt chút nữa khiến Tào Kiều Kiều nhảy dựng lên, nàng bật dậy, hét lớn: “Cái gì? Ngươi nói cái gì? Tào Loan Loan không phải con ruột của cha ta?”
Tào Kiều Kiều sải bước tới gần dì Trương, nếu bà dám nói dối, nàng nhất định sẽ xé nát miệng bà.
Dì Trương nói: “Thật sự là vậy… Tiểu thư Loan Loan kỳ thực là con gái của gian phu bên ngoài của đại di nương.”
Một lúc lâu sau Tào Kiều Kiều mới bình tĩnh lại, sao lại có chuyện như thế được, Vương Hạnh sao dám cả gan đến vậy! Lại dám dùng chuyện con cái để lừa gạt Tào tướng quân!
Sau khi trấn định lại, nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm dì Trương: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì, sao ngươi biết được Tào Loan Loan không phải người nhà họ Tào? Vương Hạnh từ sớm đã có gian phu rồi ư?”
Dì Trương đáp: “Khi đó tiểu thư còn nhỏ, tất nhiên là không biết chuyện gì cả. Thật ra đại di nương…”
Tào Kiều Kiều liếc mắt nhìn, bà ta mới lập tức sửa lời: “Vương Hạnh, con tiện nhân ấy, khi còn là nha hoàn bên cạnh phu nhân đã qua lại với một người đàn ông bên ngoài rồi.”
Tào Kiều Kiều xoa trán: “Tiếp tục nói, phải nói rõ ràng từng chữ một cho ta.”
Dì Trương bèn kể lại hết chuyện năm xưa.
Năm đó, Vương Hạnh đã sớm động tình, liền tư thông với một người đàn ông bên ngoài. Trong lòng bà ta ngưỡng mộ Tào tướng quân, nhưng lại biết thân phận không xứng, nên đành tìm vui bên ngoài.
Sau đó, Lâm Kiểu – phu nhân chính thất – qua đời. Đúng lúc ấy, Vương Hạnh phát hiện mình vừa có thai, bèn nghĩ cách quyến rũ Tào Công, thậm chí bỏ thuốc vào rượu của ông.
Tào Công khi đó không đề phòng, nên dễ dàng trúng kế. Vương Hạnh cũng sợ ông sẽ xử tử mình, nên sắp đặt mọi chuyện khéo léo, cố ý kéo dài cho đến khi bụng lớn, để giả vờ đứa trẻ là con ruột của Tào Công. Dù ông có tàn nhẫn đến mấy cũng không nỡ giết con mình. Về sau, bà ta sẽ từ từ tính toán.
Sau khi tỉnh rượu, Tào Công quả thật rất đau khổ, dằn vặt vì thấy bản thân phản bội Lâm Kiểu. Nhưng Vương Hạnh lại vin vào lời nhắn nhủ trước khi lâm chung của Lâm Kiểu, khiến Tào Công mềm lòng.
Sau đó, Vương Hạnh báo rằng mình đã có thai. Trời cũng chiều lòng người ác, đúng lúc Tào Công phải xuất chinh gấp, bèn vội vàng để lại một lời hứa cho Vương Hạnh, cũng không nghi ngờ đứa con trong bụng bà ta có phải của mình hay không.
Ngoài dì Trương, không một ai trong phủ phát hiện ra chân tướng. Mãi đến hôm nay, Tào Kiều Kiều mới là người thứ ba trong phủ Tào biết được sự thật kinh thiên động địa này.
Tào Kiều Kiều còn quan tâm đến một chuyện khác: “Năm đó cha ta và Vương Hạnh thực sự có xảy ra chuyện gì không?”
Tào Kiều Kiều từng mang thai, nên cũng hiểu đôi chút những điều kiêng kỵ trong chuyện đó. Khi đã mang thai, Vương Hạnh không thể phát sinh quan hệ được.
Quả nhiên, dì Trương nói: “Thuốc là do nô tỳ chuẩn bị, chỉ là thuốc mê, không có tác dụng kích dục. Những dấu vết sau đó đều do Vương Hạnh tự bày ra cả. Hơn nữa, bà ta có thai trong người, cũng không dám làm gì thật. Nên thực ra… giữa bà ta và tướng quân chưa từng có chuyện gì.”
Tào Kiều Kiều thở phào, vừa mừng vừa tủi.
Không biết cha nàng nếu biết được chuyện này sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng câu chuyện này quá hoang đường, lại thêm việc Vương Hạnh một mực khăng khăng rằng Tào Loan Loan là con ruột của ông, Tào Công biết được chưa chắc đã tin.
Vậy nên kế hoạch hiện tại của Tào Kiều Kiều cần phải thay đổi.
Nàng không cần phải dập tắt vọng tưởng của Tào Loan Loan nữa, bởi vì Tào Loan Loan vốn chẳng phải người họ Tào. Điều nàng cần làm là vạch trần toàn bộ sự thật, khiến Tào Công tin vào chuyện này. Còn về sau, thì xem thử Tào Loan Loan có xứng được thương tiếc hay không.
Tào Kiều Kiều hỏi: “Ngươi có biết tên gian phu đó ở đâu không?”
Dì Trương gật đầu liên tục: “Nô tỳ biết, từ sau khi Vương Hạnh gặp chuyện, hắn cũng sống kín đáo hơn. Nhưng hắn có vợ con ở kinh thành, chắc chắn không rời đi đâu được.”
Tào Kiều Kiều không biết nên cười hay nên giận nữa. Vương Hạnh đúng là một kẻ đáng thương, nhưng cũng quá đáng hận!
“Người đó ở đâu? Nói thật cho ta.”
Dì Trương liền nói rõ địa chỉ của hắn, Mặc Khả lặng lẽ ghi lại. Chuyện bắt người, phần lớn sẽ do hắn đảm nhiệm.
Tào Kiều Kiều căn dặn dì Trương: “Sau khi về phủ, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
Dì Trương gật đầu liên tục: “Nô tỳ biết, biết mà. Gặp lại đại di nương, nô tỳ nhất định không nói lung tung đâu.”
Tào Kiều Kiều “ừ” một tiếng: “Chờ ngươi dẫn được Vương Hạnh về phủ, nhiệm vụ của ngươi coi như xong. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng chó. Nhưng ngươi là người của phủ Tào, nửa đời sau cứ yên ổn mà ở lại Viện giặt giũ đi.”
So với địa lao lạnh lẽo, thì Viện giặt giũ quả thật dễ chịu hơn nhiều. Dì Trương cảm thấy cả đời này sẽ không quên được ánh mắt ra lệnh của Dư Phá Diễm – lạnh lùng như nhìn một tảng đá, không để ý đến tiếng van xin của bà ta. Chỉ khi bà nói ra bí mật chấn động trời đất về thân thế của Tào Loan Loan, hắn mới có chút biểu cảm trên gương mặt.
Tiếng dì Trương bị hai người bỏ lại sau lưng. Dư Phá Diễm vẫn nắm tay Tào Kiều Kiều, đưa nàng rời khỏi địa lao. Tào Kiều Kiều hỏi: “Phá Diễm, chàng nói xem, chuyện này… ta có nên nói trước cho cha ta biết không?”
Dư Phá Diễm đáp: “Tốt nhất đừng. Vẫn chưa biết bao giờ Vương Hạnh mới dẫn xác tới phủ, mà cha nàng thì chưa chắc đã tin ngay. Chi bằng để ông ấy khỏi phải lo nghĩ vài hôm, đợi đúng thời điểm rồi hẵng nói.”
Tào Kiều Kiều gật đầu, nàng cũng không muốn khiến phụ thân thêm bận tâm.
Nghĩ kỹ thì, đây cũng là chuyện tốt với Tào Công. Dù sao ông cũng không làm điều có lỗi với Lâm Kiểu. Tình cảm ông dành cho phu nhân vẫn vẹn nguyên thuần khiết, chỉ là bị người khác làm vấy bẩn mà thôi.
Ba ngày sau, như thể mọi thứ vẫn yên ắng như cũ. Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi, phủ Tào vẫn không có gì thay đổi.
Vì đã hứa với Tào Kiều Kiều, Tào Công đêm ấy cũng chưa đi nghỉ, vẫn ngồi trong thư phòng đọc sách, chờ người đến mời đi xem một màn đại kịch.
Tào Loan Loan được dặn dùng bữa ngay trước giờ Tý. Vì Tào Kiều Kiều không chắc, từ nay về sau Tào Loan Loan còn có cơ hội ăn một bữa yên lành nữa hay không.
Tào Kiều Kiều không dùng cơm, chỉ thắp đèn ngồi trong phòng chờ đến giờ Tý. Khi tiếng mõ canh của người gác đêm vang lên, nàng hít sâu một hơi, chống bụng nặng nề đứng dậy. Điều gì cần đến, rốt cuộc cũng đến rồi.
Dư Phá Diễm đã chờ sẵn ở viện của Tào Kiều Kiều. Chàng mặc áo dài đen, ẩn trong bóng tối. Khi Tào Kiều Kiều rời phòng, chàng liền lặng lẽ bước theo sau, như một chiếc bóng, không để ai phát hiện.
Vừa sang giờ Tý, ngoài cửa góc phủ Tào có một người phụ nữ trùm kín xuất hiện. Nếu không phải vóc người nhỏ nhắn, mảnh mai hơn đàn ông, e rằng khó mà nhận ra đó là nữ nhân.
Vương Hạnh gõ cửa ba tiếng, dì Trương giả vờ lo lắng dẫn bà ta vào phủ.
Vương Hạnh hỏi nhỏ: “Sắp xếp ổn thỏa chưa? Loan Loan đến rồi chứ?”
Dì Trương bịt miệng đáp: “Tiểu thư đang chờ ở phòng giặt trong Viện giặt giũ, giờ cả viện đều ngủ cả rồi. Đại di nương, theo nô tỳ đi.”
Vương Hạnh nói: “Chờ chút, ngươi cứ đến trước đi, ta phải đi lấy đồ.”
Dì Trương biết bà ta định làm gì, cũng đã được Tào Kiều Kiều căn dặn: cứ để bà ta lấy, rồi để bà ta mất – mất tiền, mất người thân, mất tất cả.
Dì Trương đến trước phòng giặt, còn Vương Hạnh thì chạy đến nhà kho trong viện cũ của mình. Vì đã bị đuổi khỏi đó, nên giờ không ai trông coi, bà ta ra vào dễ như trở bàn tay.
Vương Hạnh nhanh chóng lấy được tập ngân phiếu dày cộp cùng những trang sức quý giá.
Nhưng khi bà ta đắc ý rời khỏi viện, bất chợt phát hiện xung quanh đầy ánh đuốc rực rỡ. Dưới ánh sáng, là những khuôn mặt đầy quen thuộc – toàn là người hầu trong phủ!
Vương Hạnh theo bản năng định quay vào trong viện trốn, nhưng phía sau đã bị chặn bởi mấy hán tử lực lưỡng – là thị vệ của phủ Tào, thuộc hạ của Tào Công.
Bị chặn cả trước lẫn sau, Vương Hạnh rốt cuộc cũng nhận ra – mình bị bán đứng rồi!
Ánh lửa rực cháy như muốn thiêu rụi viện xưa, mà thực chất, đang thiêu đốt chính bà ta.
Vương Hạnh vùng vẫy như thú bị dồn vào đường cùng, ánh mắt đảo khắp đám người, nhưng chẳng còn khe hở nào cho bà ta chui lọt.
Cuối cùng, bà ta buông bỏ hi vọng thoát thân, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tào Kiều Kiều. Vì bà biết, lần này bà khó thoát rồi. Nhưng nếu người chủ sự xuất hiện, có lẽ… bà ta vẫn còn một con đường sống.