Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1 - "Chương 1: Trọng Sinh"

"Chương 1: Trọng sinh"
"Chương 1: Trọng sinh"
Bấm để xem
Đóng lại
Chương 1: Trọng sinh

Nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại, em sẽ nói cho anh biết.. Có thể gả cho anh, là may mắn lớn nhất trong đời em.

Nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại, em nhất định sẽ yêu anh giống như anh yêu em, em sẽ không cáu gắt với anh, để anh phải sống đau khổ như vậy.

Thế nhưng mà..

Thế giới này không có nếu.

Nhìn người đàn ông gắt gao bảo vệ cô ở dưới thân, để cô không bị một chút tổn thương, chính mình lại cả người đều là lỗ máu, cho dù đã không có hơi thở, vẫn cong thân thể lên, dùng áo chống đạn cùng thân thể của mình xây lên một bức tường bảo vệ cho cô..

Đã từng, cô rất muốn thoát khỏi anh. Nhưng mà bây giờ anh thật sự không còn ở bên người cô, trong nháy mắt, trái tim cô lâm vào một mảnh trống rỗng hoang vu.

Kinh ngạc nhìn anh chết không nhắm mắt, thế nhưng mà đôi mắt không còn sâu thẳm kia vẫn mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt..

Chung Noãn Noãn như thế nào cũng không muốn tin tưởng, người đàn ông thẳng tắp như tùng, cao lớn mạnh mẽ, cao quý như thần này cứ như vậy mà không có.

Trái tim như là bị đao nhọn từng đao từng đao mà mở ra, đau đớn khó nhịn, nước mắt không chịu khống chế mà tuôn trào.

Anh đi, mang đi còn có cả trái tim của cô..

Anh chết, toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ.

Giờ phút này, Chung Noãn Noãn mới nhận ra rằng, trong suốt sáu năm dây dưa tình cảm, cô cũng không biết đã yêu người đàn ông này từ khi nào.

Người đàn ông mang tên Xích Dương này.

Chồng của cô..

"Oanh!"

Chung Noãn Noãn kéo lựu đạn ra.

Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bị nổ bay không chỉ có vô số kẻ địch đang xông lên, mà còn có thân thể của hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Không thể cho anh một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, ít nhất sau khi hóa thành tro, bọn họ còn có thể ở cùng một chỗ với nhau.

Nếu có kiếp sau..

"Cùm cụp- Cộc cộc cộc cộc cộc.."

Còn chưa kịp hẹn trước kiếp sau với anh, Chung Noãn Noãn cũng đã bị âm thanh chói tai xen lẫn tiếng khép mở rỉ sắt đánh thức.

Do ánh sáng kích thích cho nên ánh mắt của cô có chút tan rã. Cô dùng sức trừng mắt nhìn, cảnh vật trước mắt mới dần dần trở nên rõ ràng.

Đối diện cô là mặt tường bê tông xám trắng dày và thô, phía trên đỉnh tường có một khẩu hiệu lớn màu đỏ được viết bằng tám kí tự-

Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm!

Cánh cửa sắt của gian phòng bị người mở ra từ bên ngoài, một nữ cảnh ngục khuôn mặt trang nghiêm đi vào, huy hiệu trên ngực có in hai chữ- Tư pháp!

"Chung Noãn Noãn, gia đình của người chết đã rút đơn kiện, tòa phán quyết cô vô tội, tội danh giết người của cô không thành lập, ra ngoài đi"

Chung Noãn Noãn ngơ ngác ngồi ở mép giường, bờ môi khẽ nhếch, cả người ngây dại còn đang không biết là hiện thực hay cảnh trong mơ.

Cảnh ngục đã nhìn thấy vẻ mặt như vậy rất nhiều lần, cô đi đến bên cạnh Chung Noãn Noãn, vẻ mặt trang nghiêm lại thấm thía nói: "Ở trong ngục giam một tháng, ngục giam là nơi như thế nào, tin tưởng cô cũng rất rõ ràng. Đây là một nơi không có tự do, hi vọng sau khi ra ngoài cô có thể làm người tốt, đời này đều không cần lại bước vào đây. Hiện tại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài đi, người nhà của cô đang chờ cô ở ngoài phòng khách."

Người nhà?

Chung Noãn Noãn chợt giật mình, đẩy nữ cảnh ngục ra sau đó chạy về phía phòng khách, ngay cả giày đều không kịp đi.

Khoảng cách từ ngục giam đến phòng khách không đến năm trăm mét, thế nhưng khoảng cách năm trăm mét này, Chung Noãn Noãn lại cảm giác giống như đã dùng hết cuộc đời mình.

Nếu không phải xúc cảm lạnh buốt toát ra từ lòng bàn chân mỗi khi cô chạy ra một bước nhắc nhở cô đây không phải là nằm mơ, Chung Noãn Noãn thật sự không thể tin được- Cô vậy mà trọng sinh!

Trọng sinh ở 6 năm trước, lúc Chung Thiên Thiên đẩy chết người, mà cô, xem ở tình cảm chị em của hai người, nhận tội thay cô ta, trở thành tội phạm giết người.
Bình Luận (0)
Comment