Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 2 - "Chương 2: Gặp Nhau"

"Chương 2: Gặp nhau"
"Chương 2: Gặp nhau"
Chương 2: Gặp nhau

Lúc này cô đã ở trại tạm giam suốt một tháng, sau khi bị khởi tố ra tòa, cô bị phán hai mươi năm tù có thời hạn, lại dưới sự trợ giúp của Xích Dương chống án thành công, vô tội được thả ra ngoài.

Nếu như trí nhớ của cô không xảy ra vấn đề, hôm nay tới đón cô, ngoại trừ ba mẹ cô cùng Chung Thiên Thiên ra, hẳn là còn có người đàn ông xem sinh mệnh của cô còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của chính mình- chồng của cô, Xích Dương.

Nhưng mà bây giờ là sáu năm trước, anh vẫn chỉ là chồng chưa cưới của cô mà thôi.

Chung Noãn Noãn một hơi lao tới bên ngoài phòng khách, giương mắt liền thấy được một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, trái tim cô đột nhiên co rút lại.

Anh rất cao, rất lạnh, quanh quẩn quanh thân là khí thế của bậc quân phiệt, hơi thở người sống chớ gần.

Quân trang thẳng tắp đem chiều cao một mét tám mươi tám cùng thân thể hoàn mỹ của anh tôn lên trầm ổn, lạnh lẽo, trang nghiêm giống như thanh tùng cứng cáp có lực lộ ra khí thế nguy nga, một sự cương nghị cùng hơi thở mạnh mẽ không kiềm chế được mà lặng lẽ bộc lộ ra ngoài.

Ánh nắng cuối thu từ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, ánh lên trên khuôn mặt quỷ thủ thần công của anh, sống mũi thẳng tắp, tại chỗ mũi thở choáng mở một tầng bóng dáng nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh tăng thêm mấy phần thần bí cùng quyến rũ.

Giờ phút này anh đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, nhìn thấy cô chạy vào, cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một chút mà thôi, sau đó lập tức liền dời ánh mắt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nghiêm túc nói chuyện cùng người ở đầu bên kia điện thoại.

Giống như tới đón cô ra tù, chỉ là một hành động lơ đãng lại thuận tiện.

Lại một lần nữa được nhìn thấy người đàn ông thẳng tắp như tùng, cao quý như thần này, trái tim vẫn luôn treo lên của Chung Noãn Noãn mới buông ra.

Đột nhiên trong lòng có một loại cảm xúc chua xót dâng lên hốc mắt, nếu không phải dùng hết sức lực khống chế, nước mắt của cô kém chút rớt xuống.

Xích Dương, chồng của cô, người đàn ông yêu thương bảo vệ cô ở đáy lòng, anh còn sống rất tốt ở trên thế giới này!

"Noãn Noãn, con thế nào? Ở trong tù một tháng, có bị ai bắt nạt hay không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho con!"

"Noãn Noãn là con gái của Chung Khuê Quân tôi, sao có thể mảnh mai như vậy được. Bà nhìn nét mặt của Noãn Noãn tràn đầy, màu da hồng hào, xem thôi liền biết rất khỏe mạnh! Ha ha ha ha.. Con gái à, gia đình họ Chu đã rút đơn kiện, tội danh giết người của con không thành lập, ba là tới đón con ra tù. Có vui hay không?"

Đột nhiên, ánh mắt của Chung Noãn Noãn bị chặn lại, ba của cô là Chung Khuê Quân cùng mẹ của cô là Giang Xu Uyển đứng ở trước mặt cô, một người lôi kéo tay trái, một người lôi kéo tay phải, quan tâm đầy đủ, hỏi han ân cần với cô.

Ở giữa, người chị cùng cha khác mẹ với cô là Chung Thiên Thiên đứng ở phía trước Xích Dương, dáng người hơi nghiêng, từ ánh mắt của cô nhìn sang có một loại cảm giác như là hai người đang đứng sóng vai nhau.

Ở kiếp trước, lúc nhìn thấy Xích Dương tới đón cô, trong lòng cô cũng có chút cảm động.

Thế nhưng mà khi nhìn thấy chồng chưa cưới của cô không ngừng gọi điện thoại, một bộ dáng bận trăm công nghìn việc không rảnh quan tâm cô, lại thêm Chung Thiên Thiên ra vẻ thân mật với anh, bộ dạng đắc ý mà đứng sóng vai cùng anh, cô không thể hiểu được mà cảm thấy bực bội.

Cô dùng nhiều thời gian như vậy, bỏ ra cái giá thật lớn mới có thể trở lại nhà của mình, đoàn tụ với ba mẹ, mục đích của cô là hưởng thụ thú vui gia đình cùng người nhà, hưởng thụ sự ấm áp mà tình thân mang đến, mà không phải trở về đấu đá, tranh giành người yêu với người chị cùng cha khác mẹ.
Bình Luận (0)
Comment