"Chương 1028: Người nhà quan tâm"
Chương 1028: Người nhà quan tâm
Sau đó, Nam Cung Cần mang Noãn Noãn đi xem tòa nhà như một tòa lâu đài của mẹ cô kia. Mặc dù từ trước đến nay không có người sống ở đây, nhưng toàn bộ đồ vật đều không dính một hạt bụi, Noãn Noãn xem mà cảm động không thôi.
Bởi vì Noãn Noãn chỉ có một người, sống ở căn nhà to lớn như vậy quá trống vắng, cho nên mấy người cậu lại mang cô tới phòng mà sau này cô sẽ sống ở nhà Nam Cung.
Phòng của cô vốn dĩ là phòng của Nam Cung Vân, phó chủ tịch rung chuyển trời đất của tập đoàn Đế Cung, một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim chất lượng cao nhất nước Z. Bởi vì có sự gia nhập của cô, Nam Cung Cần trực tiếp đá Nam Cung Vân tới một căn phòng bất kỳ khác.
Sỡ dĩ làm Nam Cung Vân nhường chỗ, là bởi vì trong toàn bộ khu biệt thự này, ngoài phòng của lão gia tử ra thì phòng của anh là phòng tốt nhất.
"Mặc dù mẹ cháu đã mất, nhưng may mắn mẹ cháu còn giữ lại một huyết thống là cháu. Noãn Noãn, bắt đầu từ hôm nay, đây chính là nhà của cháu, cháu, chồng của cháu, con cái của cháu, vĩnh viễn đều có tư cách sống ở trong ngôi nhà này, bởi vì chúng ta là người một nhà, mà cháu, là sự tồn tại không thể thiếu của nhà họ Nam Cung."
Nhìn căn phòng với trang trí màu xám bạc, trong lòng Nam Cung Noãn Noãn rất cảm động.
"Cảm ơn cậu cả, cậu hai, cậu ba."
Nhìn mấy người đàn ông dáng vẻ hiên ngang, diện mạo có chút tương tự với cô ở trước mặt.
Hóa ra, cảm giác của tình thân chính là như vậy.
Ấm áp, thân thiết, như dòng nước nhỏ chảy dài.
Nam Cung Noãn Noãn đi vào phòng ngủ của mình, ngồi trên chiếc giường mềm mại thoải mái, cách trang trí trong phòng ngắn gọn nhưng cũng không mất sự ấm áp, điệu thấp nhưng cũng không mất sự xa hoa, thật sự là vô cùng trùng hợp với cách trang trí căn phòng mà chú hai đưa cho cô.
Nhìn ánh mắt ba ba của ba người cậu, cô biết bọn họ muốn hôm nay cô ở lại nơi này.
Theo lý mà nói, cô quả thực nên ở lại nơi này, nhưng mà..
Ông nội cùng chú hai khẳng định còn đang trông mong cô trở về.
Nhà họ Nam Cung, là một gia đình rất náo nhiệt. Ông ngoại có một đám con trai cùng cháu trai, chắt trai chắt gái hiếu thuận như vậy, rất là náo nhiệt. Nhưng mà ông nội chỉ có chú hai cùng anh Xích Dương, mà anh Xích Dương lại quanh năm không ở bên người ông, một năm khó được nhìn thấy mấy lần.
Cho nên cho dù biết mọi người sẽ thất vọng, nhưng Noãn Noãn vẫn quyết định trở về.
Sau khi ngồi trong phòng một lúc, Noãn Noãn đi xuống nhà cùng ba người cậu.
Dưới nhà, sáu người anh trai cùng Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi đều dùng ánh mắt không muốn xa rời nhìn cô, điều này làm Nam Cung Noãn Noãn cảm giác vô cùng có lỗi.
Nhưng mà nghĩ tới ông nội cùng chú hai đang cô đơn ở trong nhà, trong nháy mắt cảm giác tội lỗi liền tan thành mây khói.
"Noãn Noãn, ông biết ý nghĩ của cháu, cháu không cần cảm thấy áy náy. Mặc dù mọi người đều muốn cháu ở lại, nhưng mà người nhà ông nội Xích Dương cũng không nhiều, cháu là vợ chưa cưới của Xích Dương, thay thế Xích Dương ở bên cạnh người nhà của cậu ta cũng là điều nên làm. Mọi người đều là người thân thân nhất của cháu, mà đây là nhà của cháu, ở nơi này, cháu chỉ cần dùng dáng vẻ thoải mái nhất, tâm trạng thả lỏng nhất đến là được. Biết chưa?"
"Đúng vậy, Noãn Noãn, mặc dù từ trước đến giờ trong 17 năm vừa qua chúng ta không sinh hoạt ở bên nhau, đột nhiên chung sống với nhau, có thể sẽ có chút xa lạ cùng không thói quen, nhưng giống như ông cháu đã nói, trước mặt người nhà, cháu muốn như thế nào liền như thế đó, nhà, chính là nơi làm cháu thả lỏng. Cho dù cháu mệt mỏi, chịu tổn thương, hay là khó chịu, vui vẻ, nơi này vĩnh viễn đều là cảng của cháu. Mọi người, vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của cháu."
Nam Cung Noãn Noãn nhìn ông ngoại..