Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1026 - "Chương 1027: Nhà Của Noãn Noãn"

"Chương 1027: Nhà của Noãn Noãn"
"Chương 1027: Nhà của Noãn Noãn"
Chương 1027: Nhà của Noãn Noãn

Cuối cùng, cậu ba Nam Cung Triệu không nhịn được, hỏi: "Noãn Noãn, ngoài dị năng thấu thị ra, cháu còn có thể nghe thấy bọn chúng nói chuyện sao?"

"Chẳng lẽ phụ nữ nhà họ Nam Cung không những có thấu thị, còn có thể giao lưu với động vật? Cháu không thể! Cháu chỉ có thấu thị." Nam Cung Noãn Noãn cũng cảm thấy mới lạ, thành thật mà trả lời.

Cậu ba nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, phụ nữ nhà họ Nam Cung có thấu thị, đàn ông có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật."

"Thật sao?" Vẻ mặt Noãn Noãn ngây ngốc mà hỏi Nam Cung Triệu.

Thấy vẻ mặt Nam Cung Triệu nghiêm túc mà gật đầu, Noãn Noãn cũng tới hứng thú, nhìn con vịt béo dáng vẻ vô cùng đáng thương này, không nhịn được hỏi: "Vậy cậu biết nó đang nói cái gì không?"

Nam Cung Triệu gật đầu nói một cách thần bí, "Đương nhiên biết."

"Nó nói cái gì?"

"Nó nói-Tôi là ngỗng! Tôi là ngỗng-!

" Phụt ha ha ha ha ha! "

Nhóm đàn ông nhà họ Nam Cung cuối cùng không thể nhịn được nữa, toàn bộ đều cười ra tiếng.

Nam Cung Noãn Noãn:".. -_-

"

Cô đã nói mà, dị năng nghe hiểu ngôn ngữ động vật là cái quỷ gì, làm nửa ngày hóa ra là đang chê cười cô.

Nhìn ngỗng mẹ ngay cả kiểu tóc cũng không có, còn bị cô đánh mấy cái vào mông trút giận, cũng là vô cùng thê thảm, trong lòng Noãn Noãn tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Ngỗng vịt gì đó, cô chỉ phụ trách ăn, lại không phụ trách giao lưu với bọn nó, cho nên..

Cô không biết nấu ăn, chỉ biết ăn đồ ăn, từ trước đến giờ thật sự không chú ý sự khác nhau giữa vịt và ngỗng.

Đối với cô mà nói, những cái này chỉ chia thành hai loại là có thể ăn và không thể ăn.

Cuối cùng, Nam Cung Noãn Noãn thi đấu thua. Bởi vì trong những loại gia cầm cần bắt không có ngỗng.

Người dẫn đầu, lại là hai đứa nhỏ mà Noãn Noãn không xem trọng nhất.

Bởi vì đôi song sinh này ôm ba thỏ và mẹ thỏ ở trong ngực, sau đó một đám thỏ con chạy theo ba mẹ tới bên này. Dù sao quan hệ của ba thỏ và mẹ thỏ cùng hai đứa nhỏ này rất tốt.

Cuối cùng, mọi người thả đám gia cầm này đi, chờ bọn họ rời đi, mấy anh trai nhà họ Nam Cung mới lặng lẽ meo meo mà chuẩn bị ở sau, bắt mấy con gia cầm đi ở cuối cùng lên xe.

Đám gia cầm đã rời đi kia căn bản là không biết, vẫn cho rằng nơi đây là công viên của bọn chúng.

Cùng những gia cầm này về nhà, còn có Phì Phì với cái mông đang sưng lên một đống.

Nhìn thấy Phì Phì không có khăn trùm đầu, cũng không có tạp dề, mợ hai chạy ra ngoài, trực tiếp ôm Phì Phì vào trong lòng," Ai ya, Phì Phì đây là bị sao vậy? Sao mông lại sưng lên như vậy? Mày đây là lại bị ngỗng đực khác trêu đùa sao? "

Nam Cung Noãn Noãn:"..."

Thật không hiểu được, chỉ là một con ngỗng mà thôi, tại sao lại có nhiều suất diễn như vậy.

Sau lại mới biết được, hóa ra là sau khi cặp song sinh được sinh ra không bao lâu, đã từng có người ẩn nấp vào nhà họ Nam Cung muốn trộm hai đứa nhỏ đi. Sau khi bị phát hiện, rất nhanh đã bị bắt giữ, chỉ có một người chạy nhanh, chạy trốn lên trên ngọn núi kia, ẩn nấp ở phía dưới hồ nước.

Kết quả lại bị Phì Phì phát hiện, mang theo một đám ngỗng lớn mổ người đó ra ngoài.

Bởi vì Phì Phì lập công, cho nên nhà họ Nam Cung chuẩn bị không ăn nó, để nó tự do tự tại sống cho tới khi chết già như vậy.

Nhìn bộ dáng Phì Phì ở trong lòng của mợ hai, Noãn Noãn nghĩ tới Đại Bạch nhà cô.

Có vẻ như-

Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy Đại Bạch, cũng đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Phượng Thánh Hiên cùng Bách Lý Nguyệt.

Đồ ăn mà Nam Cung Cần làm không phải là ngon bình thường.

Nam Cung Noãn Noãn cảm thấy quả thực khó phân thắng bại với trình độ làm cơm của chú hai.

Dưới sự lao động tập thể của mọi người, năm giờ chiều người một nhà ăn xong cơm tối. Mặc dù Noãn Noãn thua, cần phải rửa bát, nhưng mà ngay khi cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa, toàn bộ đàn ông nhà họ Nam Cung đều đứng lên giúp cô. Cuối cùng bát đều rửa xong, nhưng mà tay cô lại không bị ướt một chút nào..
Bình Luận (0)
Comment