Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1025 - "Chương 1026: Dị Năng Của Nhà Họ Nam Cung"

"Chương 1026: Dị năng của nhà họ Nam Cung"
"Chương 1026: Dị năng của nhà họ Nam Cung"
Chương 1026: Dị năng của nhà họ Nam Cung

Vịt dẫn đầu không nghĩ tới người phụ nữ này lại bất lịch sự như vậy, cả người đều bị hất ướt sũng, ngay cả khăn trùm đầu cùng tạp dề đều bị ướt.

Vịt dẫn đầu tức giận, "Cạc cạc cạc" mà kêu mấy tiếng, sau đó Noãn Noãn phát hiện, mười mấy con vịt vậy mà tiến lên vây quanh cô. Mỗi một con đều khí thế hung dữ, bọn chúng kích động vỗ cánh, trong nháy mắt liền bao vây cô lại.

Không cho Noãn Noãn thời gian để phản ứng, một đám vịt tập hợp gây chuyện, bắt đầu điên cuồng mổ vào chân của cô.

"Ai ya mẹ ơi!"

Không nghĩ tới bản thân không bị người khác làm tổn thương, lại bị một đám vịt cắn, cả người Noãn Noãn đều không tốt.

Lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng mà lao ra ngoài, mắt lạnh nhìn vịt dẫn đầu đang không thoải mái bởi vì khăn trùm đầu cùng tạo dề bị ướt.

"Là bản thân mày tự tìm, vậy mày đừng trách tao!"

Noãn Noãn nhặt mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất, đánh vào động mạch chủ ở cổ của một đám vịt.

Sau khi cổ đám vịt bị hòn đá nhỏ đánh trúng, trong nháy mắt kinh mạch bị chặn, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

Vịt dẫn đầu có chút trợn tròn mắt, tức giận mà "Cạc cạc cạc" mấy tiếng, sau đó bộ dáng liều mạng mà xông về phía Nam Cung Noãn Noãn.

Noãn Noãn cầm một cái, một phát liền bắt được cổ của nó.

Con vịt này cũng không phải là ăn chay, ngược lại là một miệng mổ về phía tay của Noãn Noãn.

Noãn Noãn càng thêm không phải ăn chay, nó nhanh, động tác của cô càng nhanh, bàn tay đánh "Pằng" một cái, đầu của con vịt đều bị cô đánh lệch.

Thời gian quy định của trận đấu là mười lăm phút, sau khi Noãn Noãn khống chế được tất cả mấy con vịt ở bên này, nhìn thấy có một chiếc xe dừng ở bên hồ, vừa lúc chỗ cô có nhiều vịt, thế là cô lập tức ném gần 100 con vịt lớn nhỏ ở chỗ này lên xe.

Vẻ mặt vịt dẫn đầu tức giận cùng không biết làm sao, ánh mắt bi thương, khăn trùn đầu cùng tạp dề cũng bị xé hỏng, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.

Lúc đến chỗ cửa ra ở bên này, mấy anh trai nhà họ Nam Cung cũng đều vừa mới tới, đang dỡ con mồi của bản thân xuống, để mấy người cậu đếm.

Nhìn thấy Noãn Noãn tới, mọi người đều cười vây quanh cô.

"Oa, Noãn Noãn, em vậy mà mang theo một xe con mồi, mau làm mọi người đếm xem có bao nhiêu! Anh đã nói với bọn họ rồi, thi đấu với em, tất cả mọi người đều thua tâm phục khẩu phục!"

Nam Cung Trạch là người lao lên đầu tiên, vịt dẫn đầu ở trên xe nhìn thấy Nam Cung Trạch, trong nháy mắt liền kêu lên "Cạc cạc cạc".

Nam Cung Trạch, nó là quen biết.

Nhìn thấy con vịt dẫn đầu này, vẻ mặt của Nam Cung Trạch cứng lại một chút.

"Này.."

Nam Cung Trạch lên xe liền sững sỡ, mấy người anh trai cũng đi theo mà bao vây lên, lúc nhìn thấy con vịt dẫn đầu kia cũng là ngạc nhiên.

Noãn Noãn nhướn mày, "Sao vậy, có vấn đề?"

Chẳng lẽ đây là con vịt không thể bắt tới ăn?

Cho dù không thể bắt tới ăn, vậy cũng có thể bắt tới cho đủ số. Dù sao cô chắc chắc là đứng đầu.

Lúc này ông ngoại cùng hai người cậu cũng đi tới, nhìn thấy con vịt mang theo khăn trùm đầu đang vô cùng đáng thương mà nhìn chăm chú vào bọn họ, cậu cả không nhịn được kêu một tiếng-

"Phì Phì?"

"Cạc!"

Phì Phì nghe được thanh âm của cậu cả, nước mắt đều rơi xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương kia, hoàn toàn là một bộ dáng thiếu nữ ngây thơ bị người phụ nữ mạnh mẽ cưỡng bức, thảm đến một đám.

"Đây là vịt sủng vật, không phải là để ăn?" Nam Cung Noãn Noãn nhìn về phía đám người, thấy đám người đều không nói chuyện, không nhịn được mở miệng nói: "Dù sao cũng không ăn nó, chỉ là bắt nó mà thôi, ai làm nó mang theo một đám vịt tới mổ cháu? Một xe vịt này, mọi người tính số lượng một chút, dù sao cháu thắng chắc rồi."

Đám người một trận im lặng.
Bình Luận (0)
Comment