"Chương 1025: Đánh vịt"
Chương 1025: Đánh vịt
Thấy Tiểu Thái Dương không nói chuyện, vẻ mặt khốc khốc. Nam Cung Noãn Noãn nghi ngờ, "Tiểu Thái Dương, tại sao hôm nay cháu lại không cười lấy một cái?"
Cô nhớ là bình thường mặc dù Tiểu Thái Dương luôn tỏ ra khốc khốc đối với người khác, nhưng mà lại rất hay cười với cô!
Bị cô nói như vậy, miệng của Tiểu Thái Dương càng mím chặt hơn, trên mặt còn hiện lên một mảnh mây đỏ đáng nghi.
Tiểu Linh Nhi hố anh trai bằng thực lực nói: "Bởi vì hôm qua răng cửa của Tiểu Thái Dương đột nhiên bị rụng mất hai cái!"
Nam Cung Noãn Noãn: "..."
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Thái Dương sau khi bị bán đứng, Nam Cung Noãn Noãn không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Thái Dương, cảm thấy đứa bé này thật sự quá đáng thương. Bảo vệ em gái như vậy nhưng lại luôn bị em gái hố.
"Tuy rằng Tiểu Thái Dương bị thiếu mất răng cửa nhưng vẫn là rất đẹp trai, ai bảo cháu vốn là đẹp trai đâu?"
Tiểu Thái Dương nghe được, phút chốc không nhịn được mà lộ ra một nụ cười lớn.
Hai cái răng cửa đều có thể bị gió thổi lọt, bộ dáng không thể hiểu được mà có chút buồn cười. Nam Cung Noãn Noãn không nhịn được mà cười "Phốc phốc" ra tiếng.
Tiểu Thái Dương biết bản thân bị lừa lập tức bày tỏ tâm hồn thuần khiết nhận lấy đả kích: "..."
"Ha ha ha ha.." Lão gia tử cùng hai người cậu ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của ba người, không nhịn được mà cười lớn ha ha.
Thấy cả người Tiểu Thái Dương đều không tốt, Nam Cung Noãn Noãn cũng nhận ra được sai lầm của bản thân, không nhịn được mà ngồi xổm xuống, "Bẹp bẹp" một cái, hôn lên hai má của Tiểu Thái Dương.
Trong chốc lát, khuôn mặt căm giận của Tiểu Thái Dương bị xoa dịu, còn lộ ra một đóa mây đỏ rất đáng yêu.
"Cô cô cô cô", Tiểu Linh Nhi tha thiết chờ mong mà nhìn Nam Cung Noãn Noãn, "Cháu cũng muốn hôn một cái."
Nam Cung Noãn Noãn không cần nghĩ, cúi người xuống "Bẹp bẹp" mà hôn lên hai má thịt đô đô của Tiểu Linh Nhi. Tiểu Linh Nhi được hôn nên cười vô cùng xán lạn, lão gia tử cùng hai người cậu ở bên cạnh đều bị nụ cười này làm hoa mắt.
Bọn họ cũng muốn hôn một cái..
Đáng tiếc không tiện nói..
Sau đó, Nam Cung Noãn Noãn cùng hai đứa nhỏ cũng tách ra, một nhóm người bắt đầu tách ra bắt gia cầm.
Toàn bộ gia cầm của cả ngọn núi đều bị sự gia nhập của một nhóm người nhà họ Nam Cung mà trở nên gà bay chó sủa.
Nam Cung Noãn Noãn khó hiểu, tại sao mọi người đều bắt gia cầm ở bên kia, mà không bắt ở bên này, chẳng lẽ là chuyên môn nhường cô?
Khóe miệng Noãn Noãn giơ lên, cô cần người khác nhường sao? Đánh giá sáu người kia thêm vào, cũng sẽ không có người lợi hại bằng cô.
Nhìn thấy Noãn Noãn, nhóm vịt đều cao ngạo mà nâng đầu lên, kêu mấy tiếng "Cạc cạc cạc", phía sau, một đám vịt vậy mà đều xuống nước theo khẩu hiệu.
Cái này quả thực làm Noãn Noãn vô cùng hiếm lạ.
Vậy mà là một con vịt dẫn đầu.
"Này, đồng bạn của mày đều trốn đông trốn tây, mày lại mang một đám chị em nghịch nước ở đây, mày xác định mày là một lão đại tốt sao?"
"Cạc cạc cạc!"
Vịt dẫn đầu tiếp tục kêu to với nhóm vịt ở phía sau, căn bản là không để ý đến Noãn Noãn. Một lúc sau, một đám vịt con đong đưa hai chân từ hướng khác đi ra, vô cùng đáng yêu.
Noãn Noãn bị vịt dẫn đầu coi thường, mặc dù cô cũng cảm thấy con vịt này rất đẹp, rất béo khỏe, ăn rất đáng tiếc, nhưng ai làm nó không để ý đến cô?
"Này, nói chyện với mày đâu! Tại sao mày lại không để ý đến tao?"
Nói xong, Noãn Noãn cho tay xuống nước, "Ồn ào" một tiếng, văng lên vô số bọt nước, vẩy lên con vịt dẫn đầu đang nhàn nhã mà mang theo một đám vịt đẹp cùng một đám vịt con bơi lội.