"Chương 1024: Thi đấu"
Chương 1024: Thi đấu
Ông là người nhận ra cháu gái đầu tiên, ông còn chưa được dắt tay của cháu gái bảo bối nhà ông, vậy mà bị nhãi ranh Nam Cung Chính lặng yên không tiếng động mà dắt tay trước, lão gia tử bày tỏ vô cùng canh cánh trong lòng.
Nam Cung Noãn Noãn cũng không quen bị người đàn ông nào khác anh Xích Dương kéo tay, cho dù là anh trai cũng không thói quen.
Thế là sau khi ông ngoại ra tiếng, cô không dấu vết mà rút tay về, sau đó quay đầu, kéo lấy cánh tay của ông ngoại.
Nam Cung Chính cười nhìn Noãn Noãn, vẻ mặt hạnh phúc như một tên ngốc.
Mấy người anh trai ở bên cạnh lấy ánh mắt nhìn chằm chằm móng heo lớn của Nam Cung Chính, cắn răng một cái.
Quá ghen tị..
"Súng đến rồi!
Nam Cung Trạch cầm bảy chiếc súng, chia cho sáu người cháu trai cùng Nam Cung NoãnNoãn.
Noãn Noãn nhướn mày," Tại sao phải lấy súng? "
" Bởi vì những súc vật này phân bố rải rác ở trên núi, nhìn thấy người tới sẽ biết là tới bắt bọn chúng, chạy khắp núi, không dễ dàng mà bắt được. "
" Như vậy trên người bọn chúng sẽ có viên đạn? "
" Không sao, anh là bác sĩ, anh sẽ lấy viên đạn. Noãn Noãn, đợi lát nữa chúng ta đến so xem tốcđộ lấy viên đạn của ai nhanh hơn, được không? "
Nam Cung Noãn Noãn giương môi, cảm thấy Nam Cung Trạch quả thực không phải là nhàm chán bình thường," Muốn so phải so tốc độ bắt gia cầm bằng tay không, xem ai bắt được nhiều, bắt được con lớn hơn. Thua, ăn cơm xong phải rửa bát, như thế nào? "
" Được. "Sáu anh em trăm miệng một lời, một bộ dáng xoa tay hằm hè.
Ở đây có bốn người đã được chứng kiến vũ lực của Noãn Noãn, hai người còn lại chưa được chứng kiến, sau khi trở về nghe được cũng đều không dám khinh thường tiểu công chúa nhà bọn họ.
Từ trước đến nay đều là một bên, chưa từng chính diện mà thi đấu, đối với nhóm đàn ông nhà họ Nam Cung từ nhỏ đã bị đưa tới bộ đội đặc chủng tham gia các loại huấn luyện, bọn họ đều rất muốn triển lãm thực lực của bản thân trước mặt Noãn Noãn.
" Ông cùng hai cậu tới làm trọng tài cho bọn cháu, có được không? "
Nhìn nét cười tràn đầy trên khuôn mặt của NoãnNoãn, lão gia tử cùng hai người cậu sao có thể nói không đồng ý? Cũng là tràn đầy hứng thú mà đồng ý.
Đây thật đúng là một ngọn núi nhỏ.
Trong núi nhỏ có đồ vật mà cắm trại giữ lại, vừa nhìn liền biết là của Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi. Có giá nướng cùng bộ đồ ăn nấu cơm dã ngoại, nhìn ra được, cuối tuần của nhà họ Nam Cung rất thoải mái nhàn nhã vui vẻ.
Một đoàn người ngồi xe du lịch tới lối vào đỉnh núi, sau đó đi bộ vào.
Lão gia tử cùng hai người cậu thì ở trong xe chờ mọi người.
Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi tính là một người, cũng gia nhập đội ngũ bắt gia cầm.
" Có bốn loại cần bắt là vịt, gà, thỏ và cá, những loại khác đều không được tính. Mọi người bắt thoải mái, nhưng nếu là bắt cá, nhất định phải dùng thùng. Còn nữa, lúc bắt thì nhẹ nhàng một chút, dù sao chúng ta không ăn nhiều như vậy, còn lại vẫn là thả bọn chúng trở về. "Nam Cung Thuật thông báo quy tắc, sau đó nói một tiếng" Bắt đầu. "
Một nhóm cháu trai nhà họ Nam Cung vừa nghe lệnh liền tản ra. Nam Cung Noãn Noãn nhìn Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi, có chút đau lòng cho bọn nhỏ.
" Hai đứa cho dù là hai tính một, không phải cũng là thua chắc rồi sao? "
Tiểu Linh Nhi bĩu môi một cái:" Cô, cô khôngcần xem thường cháu, thực ra cháu cùng anh trai rất lợi hại. Không tin trong chốc lát cô sẽ biết. "
Nam Cung Noãn Noãn sờ sờ cái mũi của con bé," Được rồi. Chẳng qua nếu là hai đứa thua cô có thể rửa bát giúp hai đứa. "
Nghe được câu nói này, trái tim bị thương của hai đứa nhỏ lập tức được chữa lành, Tiểu Linh Nhi lộ ra một nét cười cực kỳ đáng yêu," Cô, cô là tốt nhất."