Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1030 - "Chương 1031: Nội Tạng Suy Kiệt"

"Chương 1031: Nội tạng suy kiệt"
"Chương 1031: Nội tạng suy kiệt"
Chương 1031: Nội tạng suy kiệt

"Được được được, vậy ông chờ ở phía dưới chăm sóc cho hai đứa trẻ một lát, tôi đi lên xem tình huống."

"Được."

Nam Cung Noãn Noãn đi lên tầng, gõ cửa phòng Xích Trạch Nghiêu: "Chú hai, cháu là Noãn Noãn."

"Noãn Noãn, mau tiến vào."

Noãn Noãn mở cửa phòng, nhìn thấy Xích Trạch Nghiêu đỡ thân thể chuẩn bị đứng dậy, thế là nhanh chóng đi qua đỡ, làm chú hai nằm xuống.

"Chú hai, chú đừng đứng dậy, nghe nói chú không thoải mái, cháu tới xem giúp chú."

"Được."

Hôm nay Xích Trạch Nghiêu là thật sự khó chịu, ngay cả nói đều nói ít hơn rất nhiều.

Noãn Noãn cẩn thận kiểm tra thân thể giúp chú hai, nhưng mà lúc nhìn thấy tình huống thân thể của chú hai, cũng không nhịn được mà khẽ cau mày.

Viêm thận rất nghiêm trọng, hơn nữa thận đang nhanh chóng bị suy kiệt.

Cô trở về thành phố Giang mới 10 ngày mà thôi, 10 ngày ngắn ngủi, thân thể vốn dĩ còn không được tính là quá nặng, ít nhất trước mắt còn có thể giữ được, như thế nào sẽ tan vỡ nhanh chóng như vậy?

"Chú hai, mấy ngày gần đây chú bị cảm phải không?"

Xích lão gia tử tiến vào, vừa lúc nghe thấy câu hỏi của Noãn Noãn, lập tức mách lẻo, "Đúng vậy!"

"Ba!" Thân thể của Xích Trạch Nghiêu đã vô cùng không thoải mái, nghe được Xích lão gia tử nói như vậy, ông cũng là đau đầu mà không nhịn được gọi một tiếng, rất sợ Noãn Noãn không vui.

"Con gọi ba ba cũng phải nói cho Noãn Noãn." Xích lão gia tử tức giận phàn nàn: "Trước khi cháu đi làm ông cùng chú hai cháu không được ra ngoài, nói là bên ngoài lạnh. Ông nghe theo, nơi nào đều không đi, nhưng mà chú hai cháu hoàn toàn không nghe lời của cháu, sau khi cảm thấy bản thân tốt lên một chút, ngày thứ ba đã đến công ty.

Kết quả tối ngày hôm đó trở về bị cảm một chút. Lúc đó còn không cảm thấy có cái gì, ống thuốc trị cảm. Uống thuốc mấy hôm, bệnh không khỏi, cũng không có ăn uống. Hôm nay càng là trực tiếp nằm xuống. Làm chú hai cháu đi bệnh viện, chú hai cháu không đi. Ông làm bác sĩ gia đình xem bệnh cho chú hai cháu, chú hai cháu cũng không cần. Vô cùng bướng bỉnh."

Đối mặt với sự lo lắng không thể che giấu của lão gia tử, Noãn Noãn mỉm cười nói: "Ông nội, yên tâm đi, có cháu ở đây. Ông còn không hiểu rõ y thuật của cháu sao? Yên tâm, chờ sau khi cháu châm cứu cho chú hai, chú ấy sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Thật không?" Đôi mắt của lão gia tử đều sáng lên.

Thật ra ông rất sợ Trạch Nghiêu đột nhiên bị bệnh nặng gì đó. Rốt cuộc từ trước lúc đi bệnh viện, ông đã từng lặng lẽ meo meo mà hỏi bác sĩ, bác sĩ nói với ông, thân thể của Xích Trạch Nghiêu gần như là đã bất lực, rốt cuộc lúc trước bị thương quá nặng, về cơ bản thì ngũ tạng lục phủ đều bị hư hại. Sau này, Xích Trạch Nghiêu chỉ có thể dựa vào thay đổi nội tạng mà sống. Nhưng mà cho dù thay đổi tất cả nội tạng, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì mạng sống ba đến năm năm.

Cho nên ông sợ nhất là, có một ngày nội tạng khí quan của Xích Trạch Nghiêu đột nhiên bị suy kiệt.

Nếu thật là như vậy, ông không biết có nên mang theo Xích Trạch Nghiêu đi bệnh viện thay đổi tất cả nội tạng hay không.

Rốt cuộc, phẫu thuật cũng không thể một lần là làm xong, nhiều nội tạng như vậy cần phải đổi từng cái từng cái một, lặp đi lặp lại chịu đựng sự đau đớn do tan máu mang tới, mà cuối cùng vẫn là không thể sống bao lâu..

Nghĩ tới điều này, lão gia tử vô cùng khó chịu. May mà có Noãn Noãn, con bé nói không phải vấn đề lớn, vậy lần này xem như là trốn thoát.

"Vâng. Chú hai chỉ là bị cảm, dẫn tới chứng viêm. Lại thêm thân thể của chú ấy vốn dĩ không tốt, cho nên rất khó để tốt lên."

Lần này lão gia tử yên tâm, hung dữ mà nói với Xích Trạch Nghiêu: "Con nghe thấy lời nói của Noãn Noãn chưa? Tại sao con lại không bớt lo như vậy? Noãn Noãn đều làm con không được ra ngoài chạy lung tung, con lại khăng khăng ra ngoài. Nhà chúng ta là loại nghèo đến mức không thể sống, chuyện gì đều phải làm chủ tịch hội đồng quản trị như con tự mình làm sao?"
Bình Luận (0)
Comment