Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1033 - "Chương 1034: Khó Chịu"

"Chương 1034: Khó chịu"
"Chương 1034: Khó chịu"
Chương 1034: Khó chịu

Noãn Noãn đứng ở phía trước Nam Cung lão gia tử, hai người song song đối mặt với Xích lão gia tử.

Cho nên Xích lão gia tử nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Noãn Noãn, cũng như vẻ mặt cảnh cáo cùng một vạn cái không muốn của Nam Cung lão gia tử, mỉm cười: "Được, nếu mọi người đều hoan nghênh ông, vậy ông sẽ đi cùng mọi người."

Một đám đàn ông nhà họ Nam Cung: "..."

Ai hoan nghênh ông?

"Vậy quá tốt rồi."

Nói xong, Noãn Noãn lại nhìn về phía Xích Trạch Nghiêu hỏi: "Chú hai, hôm qua chú mới bị bệnh, ông nội cũng không ở nhà, cháu cũng không yên tâm, hay là chú đi cùng mọi người đi. Như vậy tới thành phố Giang cháu còn có thể châm cứu giúp chú."

Xích Trạch Nghiêu đã sớm nhìn ra dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hung thần ác sát hận không thể ăn sống nuốt tươi Xích Dương của mấy người đàn ông nhà họ Nam Cung, cho nên gần như là tiếng nói của Noãn Noãn vừa dứt, ông lộ ra một nét cười dịu dàng như ngọc, "Được."

Một đám đàn ông nhà họ Nam Cung: "..."

Cho nên, bọn họ tới thành phố Giang còn có thể đe dọa cái móng heo lớn kia sao?

"Vậy hai người đi thu dọn đồ vật một chút, dù sao vẫn còn thời gian, chúng ta ngồi là máy bay tư nhân, bay muộn một chút cũng không sao." Noãn Noãn tiếp tục tự ý làm chủ.

"Được." Xích Nguyên Thịnh cùng Xích Trạch Nghiêu trăm miệng một lời, sau đó vui mừng mà quay người về nhà thu dọn quần áo.

Một đám đàn ông nhà họ Nam Cung: "..."

Noãn Noãn quay người lại, nhìn thấy lấy Nam Cung lão gia tử cầm đầu, một đám đàn ông nhà họ Nam Cung đều đang tràn đầy phẫn nộ.

"Di? Ông nội, tại sao mọi người lại là biểu tình này? Chẳng lẽ mọi người không muốn ông nội cùng chú hai cùng đi thành phố Giang?"

Nhìn thấy biểu tình hồ đồ vô tri đáng yêu của Noãn Noãn, đám đàn ông nhà họ Nam Cung sôi nổi lắc đầu.

"Sao có thể? Ông cùng ông nội Xích Dương là bạn sinh tử mấy thập niên. Sao có thể không thích ông ấy đi cùng được?"

Mặc dù trong lòng đã oán giận Xích lão gia tử gần chết. Nhưng mà ở trước mặt cháu gái, ông là một người ông hiền từ.

Sau đó Noãn Noãn lại nhìn về phía mấy người cậu cùng anh trai.

Nam Cung Thuật nói: "Thực ra là mọi người nghe nói hôm qua Trạch Nghiêu bị bệnh nặng, Noãn Noãn, cháu làm chú hai Xích Dương mệt nhọc như vậy không tốt lắm đi? Không phải là người bệnh nên nghỉ ngơi nhiều một chút sao?"

"Cậu cả, cậu không biết lần này chú hai bệnh thật sự rất nặng, thực ra ngày hôm qua cháu đã muốn nói với ông nội lần này sẽ mang chú hai đi cùng, nhưng mà nghĩ nếu chú hai đi cùng cháu, vậy ông nội ở nhà một mình rất lẻ loi hiu quạnh, cho nên cháu muốn mang ông nội đi cùng."

"Ha ha, hóa ra là như vậy. Vậy mang theo mang theo, chúng ta cùng nhau. Dù sao quan hệ hai nhà chúng ta cũng rất tốt."

"Vâng." Noãn Noãn vui mừng mà gật đầu, sau đó nói: "Ông nội, cậu, chúng ta chờ một chút, cháu đi vào nhìn xem ông nội cùng chú hai một chút."

"Được được được." Tập thể đàn ông nhà họ Nam Cung gật đầu.

Mãi cho đến khi Noãn Noãn đi vào, nét cười mới lập tức chỉnh đốn lại.

Thật là.. trên mặt cười xán lạn bao nhiêu, trong lòng khó chịu bấy nhiêu!

Nhưng mà Noãn Noãn là tiểu công chúa mà bọn họ khó khăn lắm mới nhận về nhà, bọn họ mới không muốn làm Noãn Noãn càm thấy người trong nhà rất keo kiệt, làm con bé làm việc không thuận tiện.

Nhưng mà món nợ này, Nam Cung lão gia tử ghi nợ Xích lão gia tử. Nam Cung Thuật ghi nợ Xích Trạch Nghiêu.

Noãn Noãn đi về nhà họ Xích, lão gia tử cùng chú hai đang làm người giúp việc thu dọn đồ vật giúp bọn họ. Thấy Noãn Noãn tiến vào, ý cười trong mắt Xích Trạch Nghiêu đều không thể che giấu.

"Noãn Noãn, thực ra cháu biết người nhà cháu không muốn chú và ông nội cháu đi thành phố Giang đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment