"Chương 371: Người bệnh không nghe lời"
Chương 371: Người bệnh không nghe lời
"Trước đó ở nước M em nghiên cứu chế tạo qua một loại thuốc về thần kinh, ngưng đau. Về sau không phải phát hiện tác dụng phụ của loại thuốc này rất lớn, liền không có làm sao?"
"TH17" Căn cứ lời nói của Chung Noãn Noãn, đối phương rất nhanh nói ra tên loại thuốc thí nghiệm này.
"Đúng, chính là cái này."
"Em phát hiện có người lợi dụng loại thuốc này?"
"Đúng, chẳng những lợi dụng, còn chuẩn bị đầu tư quy mô lớn ở nước M."
"Cho anh ba ngày, anh sẽ đem người này tìm ra xử lý, những thuốc kia em cũng không cần lo lắng sẽ chảy ra thị trường."
"Được."
Chung Noãn Noãn ngay cả hình ảnh bình thuốc cũng không gửi cho đối phương, bởi vì cô biết bằng vào thủ đoạn của đối phương, trong vòng mấy giờ là có thể điều tra ra tất cả nhân viên tham dự nghiên cứu lúc trước, sau đó không đến nửa ngày, đối phương liền sẽ điều tra ra ngọn nguồn, bao gồm loại thuốc này sản xuất ở đâu, thông qua ai lưu thông tiến nhập thị trường. Sau đó không đến một ngày, thị trường thuốc liền sẽ hoàn toàn tan rã.
Cho nên ba ngày, đây chỉ là thời gian anh cả nhà cô tùy tiện nói một chút. Dù sao chuyện này, bọn họ không ai vội.
Nói xong chuyện thuốc này, Chung Noãn Noãn mới không nhịn được quan tâm nói: "Anh cả, gần đây thân thể anh thế nào?"
Nghe được lời quan tâm của Chung Noãn Noãn, thanh âm âm nhu lạnh lẽo của đối phương ôn hòa không ít.
"Cũng không tệ lắm. Có thuốc của em, vết thương cũ vẫn luôn không tái phát."
"Còn bệnh dạ dày thì sao? Quan trọng là bệnh dạ dày!"
Đối phương cầm điện thoại khóe môi không tự giác giương lên một nét cười tà mị đẹp mắt tới cực điểm: "Có thuốc của em bệnh dạ dày đã rất lâu không có phát tác."
"Vậy là tốt rồi. Dạ dày của anh liên tục loét cùng thủng mấy lần đã rất yếu, em không ở bên cạnh anh, anh cũng nhất định phải nhớ kỹ đúng hạn uống thuốc, đúng hạn ăn cơm biết không?"
"Biết, thật dông dài."
Nói thì nói như thế, thế nhưng là cấp dưới nghe người đàn ông gọi điện thoại lại đều có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình của người đàn ông vô cùng vui vẻ.
"Được được được, em dong dài. Vậy em không dài dòng, em phải vào lớp rồi. Bai."
Dứt lời, không đợi đối phương nói chuyện, điện thoại liền đã cúp.
Nhìn xem điện thoại đã bị tắt máy, người đàn ông trố mắt thật lâu. Mãi cho đến quản gia ở một bên vẫn luôn cung kính kêu một tiếng: "Thiếu gia."
Phượng Thánh Hiên lấy lại tinh thần, trong mắt đều là ảo não.
Anh vừa rồi tại sao muốn nói cô dông dài đâu?
Nếu như anh không nói cô dong dài, có phải là cô sẽ không tắt điện thoại nhanh như vậy hay không?
Thật đúng là một cô gái không có lương tâm!
Anh cũng chờ 1 tháng 13 ngày lại 16 giờ, thế nhưng là cô nói chuyện với anh mới được 2 phút.
Đi học có có quan trọng bằng anh không?
Nghĩ tới đây, Phượng Thánh Hiên lại cảm thấy khó chịu. Cái trán bởi vì đau đớn thấm ra mồ hôi mịn.
"Thiếu gia, cầu ngài uống chút thuốc đi. Ngài còn tiếp tục như vậy, dạ dày sẽ không chịu nổi!"
Phượng Thánh Hiên kiệt ngạo nhìn quản gia một chút, môi mỏng khẽ mở: "Câm miệng."
"Ai.."
Quản gia quả thực không có biện pháp.
Vị này hôm nay cả ngày đều đang phát cáu, cả tòa thành có thể đập đều bị anh đập, còn có ba tên người hầu ở sau lưng nói xấu đại tiểu thư bị xử tử.
Hơn nữa là bị vị này tiện tay ném vào xe quấy bê tông, tươi sống bị treo cổ.
Giờ phút này nước M mặt trời chiều ngã về tây, phong cảnh trong trang viên duy mỹ, thế nhưng là tất cả mọi người có một loại tâm tình quỷ dị như tiến vào vườn hoa tử vong.
Bởi vì vị này đã nghỉ việc ròng rã năm ngày, tổng cộng 79 người đỉnh cấp cao tầng của nhà họ Phượng cũng đã ngồi ròng rã một ngày.
Tất cả mọi người đang chờ chỉ thị của Boss, mà Boss lại một mực nhìn điện thoại di động của mình.