"Chương 837: Uy hiếp"
Chương 837: Uy hiếp
Bà bỗng nhúc nhích chân trái, ý đồ dùng chân bước ra ngoài. Bởi vì bà rõ ràng còn có thể cảm nhận được cảm giác trên chân.
Nhưng mà mới vừa đi một bước, cả người lại ngã xuống đất.
"!"
Dương Mẫn nằm rạp trên mặt đất trầm mặc nửa ngày, điên cuồng mà gầm thét một tiếng: "Chung, Noãn, Noãn --"
Thanh âm cực lớn, vô cùng khủng bố, giống như là bò ra từ trong địa ngục.
Chung Noãn Noãn móc móc lỗ tai, một bộ dáng bị thanh âm của bà ta kêu ra ráy tai, đi đến nơi cách bà ta rất gần, nhưng bà ta tuyệt đối không thể đi tới, chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục lấy điện thoại di động ra cho bà ta quan sát.
"Tôi từng nói, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn. Nếu bà không muốn nói Rắn Độc ở đâu, nên tìm như thế nào, vậy trước khi bà chết, tôi nhất định sẽ cho bà chứng kiến cảnh con trai bà chết trước. Tiểu Đan Kỳ!"
Chung Noãn Noãn kêu một tiếng, người tên Tiểu Đan Kỳ trong miệng cô cho người ta cảm giác nhất định là một thiếu niên hoặc chó con vô cùng đáng yêu.
Kết quả người lên tiếng thật đúng là một thiếu niên có tướng mạo rất đáng yêu, rất rực rỡ, chỉ là thiếu niên kia lại là ác ma vừa mới tra tấn Khúc Uy.
Chỉ nghe anh trả lời một tiếng "Vâng chị", sau đó đám người liền nghe được âm thanh xương vỡ vụn "dát băng", theo thanh âm này vang lên, là tiếng kêu thảm thiết của Khúc Uy.
"Dừng tay! Dừng tay! Chung Noãn Noãn, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Nó là con trai ruột của chú Khúc cô! Con trai ruột! Sao cô có thể đối với nó như vậy? Sao cô có thể? Tôi bảo cô dừng tay cô có nghe hay không?"
Dương Mẫn gào thét nửa ngày, Chung Noãn Noãn mới rất không có thành ý nói: "Được được được, dừng tay đi."
"Vâng chị."
Đối phương vô cùng nghe Chung Noãn Noãn, Chung Noãn Noãn vừa dứt lời liền buông lỏng tay bản thân ra.
Thế nhưng mà khi nắm tay anh buông ra, Dương Mẫn lại phát hiện tay của con trai bà giống như chân của bà, biến thành một cái bánh thịt không có xương cốt chèo chống.
Làm một tay bắn tỉa đỉnh cấp bên trong tổ chức, thiếu niên nhìn như đơn thuần này lại hoàn toàn bóp nát xương cốt tay phải của con trai bà!
Tay bắn tỉa vốn là nhận người hận, nếu không có tổ chức bảo hộ, sớm đã bị người giết. Khúc Uy nhà bà vẫn luôn là một tay bắn tỉa rất lợi hại, vẫn luôn có người hận nó muốn giết nó, nếu như nó không có giá trị lợi dụng, tổ chức không cần nó nữa, mà nó còn không có năng lực tự vệ, vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Mẫn quả thực cả trái tim cũng phải nát.
"Chung Noãn Noãn, cô thật là ác độc! Nó là tay bắn tỉa! Sao cô có thể làm người của cô phá hủy cánh tay của nó thành như vậy! Cô quá mức! Cô không thể xem ở mặt mũi của chú Khúc cô mà có một chút lòng nhân đạo sao?"
"Ha ha, các người lừa gạt tổ chức, lừa gạt bạn bè, hại chiến hữu, làm hết chuyện xấu, hiện tại đến nói nhân đạo với tôi? Nói cho bà, trong mắt của Chung Noãn Noãn tôi chỉ có người đáng chết cùng người không đáng chết, căn bản không tồn tại cái gọi là nhân đạo. Bà không cần nói đạo đức với tôi, đạo đức của tôi chính là, ai tốt với tôi, tốt với Xích Dương, tốt với ông nội, người đó là bạn của tôi. Ai muốn Xích Dương chết, ai muốn ông nội chết, đó chính là kẻ thù không đội trời chung của Chung Noãn Noãn tôi! Cho nên đừng có nhắc đến tên rác rưởi như Khúc Minh Nghĩa ở trước mặt tôi, bà nên may mắn ông ta không có đi cùng đội của tôi, nếu không ngoại trừ giữ lại xương đầu cho ông ta, cho dù tôi tháo dỡ xương cốt toàn thân của ông ta xuống cũng không ngăn cản được ý muốn đem ông ta tháo thành tám khối của tôi!"
Dương Mẫn bị lời nói của Chung Noãn Noãn dọa đến một bên.
Trong lòng vạn phần đắng chát, vốn dĩ một cái nhiệm vụ cũng không tính quá phức tạp, làm tới làm đi, tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy.