"Chương 846: Hai tên gián điệp"
Chương 846: Hai tên gián điệp
"Tốt tốt tốt! Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Nói cho Xích Dương, ông nội cũng không có việc gì."
"Vâng."
"Anh Xích Dương, ông nội nói là ông cũng không có việc gì. Em đã nhìn qua, vấn đề của ông nội cũng không lớn. Hiện tại em đang ở phòng y tế châm cứu cho ông nội, anh cứ yên tâm đi làm việc của anh đi."
Chung Noãn Noãn biết Xích Dương còn có rất nhiều việc phải làm ở phía sau, tiếp theo, anh khẳng định phải bận rộn rất nhiều chuyện.
Nhưng mà sau lần này, nhiệm vụ Xích Dương được phái tới thành phố Giang cũng coi như là hoàn thành thuận lợi.
Xích Dương cảm giác ngực có chút buồn bực, một sự cảm động ngăn ở ngực căn bản là không ra được. Anh không biết bản thân có tài đức gì lại có thể tìm tới cô vợ nhỏ tốt như vậy.
Miệng anh ngốc, Noãn Noãn không cho anh nói lời cảm ơn, anh cũng không biết nên làm như thế nào để biểu đạt sự áy náy cùng cảm động trong lòng, cuối cùng chỉ buồn buồn mà "Ừ" một tiếng, nói câu "Chờ anh về nhà", sau đó liền tắt điện thoại.
Ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Lãnh Tấn Bằng.
Từ lúc nổ mạnh đến bây giờ, Lãnh Tấn Bằng vẫn luôn ngơ ngác ghé vào bên vách núi, hai mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, trong nháy mắt liền bị vô số bụi bặm dâng lên cắn nuốt.
Ông không thể tin tưởng cũng không muốn tin tưởng, Xích Dương đã từng hoàn thành viên mãn vô số nhiệm vụ nguy hiểm đến thậm chí là không thể nào hoàn thành, sẽ chết tại đây.
Càng không nghĩ tới phương thức chết của anh lại thảm liệt như vậy.
Giờ phút này, Lãnh Tấn Bằng vô cùng hối hận. Nếu sớm biết ba bốn lần ám sát trước cũng không phải nhằm vào ông, mà là nhằm vào Xích Dương, như vậy vừa rồi có nói cái gì ông cũng sẽ không để Xích Dương đi ở phía sau.
Nếu như ông cùng La Thượng Nghĩa đi cùng một chỗ, là ông dùng súng chỉ vào La Thượng Nghĩa, La Thượng Nghĩa cũng sẽ không bại lộ bản thân, nổ nát cả tòa nhà.
Đáng tiếc tất cả, đều bị ông làm hỏng.
Đột nhiên, Lãnh Tấn Bằng giật mình một cái.
Tòa nhà kia nổ, vậy lão thủ trưởng đâu?
Noãn Noãn mang theo lão thủ trưởng chạy trốn có thuận lợi hay không?
"Thủ trưởng, điện thoại của ngài."
Một lính đặc chủng đi vào bên người Lãnh Tấn Bằng, đưa điện thoại cho ông.
Thế nhưng mà Lãnh Tấn Bằng lại là không có động tác, ngơ ngác ngồi quỳ chân trên mặt đất. Đối với kết quả này, ông hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Nếu như tra ra gián điệp muốn dùng tính mạng của Xích Dương cùng lão thủ trưởng đến đổi, vậy ông tình nguyện vĩnh viễn cũng không tra ra gián điệp.
"Alo, thủ trưởng không tiếp điện thoại.. Vâng!"
Nhận được mệnh lệnh của đối phương, tên lính đặc chủng kia trực tiếp to gan đặt điện thoại ở bên tai Lãnh Tấn Bằng.
"Lính của tôi nói ngài không tiếp điện thoại, không phải là đang khóc tôi đi?"
Lãnh Tấn Bằng vốn đang đau thương đột nhiên nghe được thanh âm của Xích Dương từ đầu bên kia điện thoại, đôi mắt đều trừng lớn.
Chẳng qua giờ phút này ông là nhìn xem phía dưới, tất cả mọi người ở phía sau ông, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên vui mừng của ông.
"Ngài không cần hành động khác thường, còn có một tên gián điệp lớn nhất chưa bắt được."
Lãnh Tấn Bằng: "!"
La Thượng Nghĩa đều đã chết, lại còn có một người!
Cho nên trong quân khu của ông có hai tên gián điệp!
Kết quả này làm Lãnh Tấn Bằng cảm giác trong nháy mắt phía sau lưng liền ướt.
"Giám điệp lớn nhất là Khúc Minh Nghĩa. Noãn Noãn nói, vợ ông ta là người bị thí nghiệm của tổ chức KE, là sát thủ cấp bậc 3S."
Lãnh Tấn Bằng: "!"
"Mặc dù Khúc Minh Nghĩa không phải người bị thí nghiệm, nhưng mà làm gián điệp, thân thủ cùng lòng phòng bị của ông ta cũng không thể khinh thường. Hiện tại thân thể của ngài không tốt, phải cẩn thận ông ta. Nhóm người Noãn Noãn đã không sao, cho nên khả năng Khúc Minh Nghĩa lập tức liền sẽ nhận được điện thoại, hiện tại tôi đang nhanh chóng đi về phía ngài, cho nên ngài tận khả năng kéo dài thời gian. Chú ý, nếu như ông ta nhận điện thoại, ngài liền lập tức cách ông ta xa một chút."