Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 846 - "Chương 847: Con Tin"

"Chương 847: Con tin"
"Chương 847: Con tin"
Chương 847: Con tin

"Được, tôi đã biết."

Vừa tắt điện thoại, thanh âm của Khúc Minh Nghĩa vang lên ngay sau sau lưng Lãnh Tấn Bằng: "Tư lệnh, là ai gọi điện thoại vậy? Xích Dương thế nào?"

Bởi vì vừa rồi đã khóc, cho nên giờ phút này trong mắt Lãnh Tấn Bằng còn tràn đầy tơ máu màu đỏ.

Ông bỗng nhiên đứng lên, Khúc Minh Nghĩa vô ý thức lui một bước, đều đã chuẩn bị muốn phản kháng, Lãnh Tấn Bằng lại giận dữ hét lớn một tiếng: "Tìm! Tìm cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Xuống dưới!"

"Vâng!"

Tất cả mọi người đứng vô cùng thẳng tắp giơ tay chào ông một cái.

Xích Dương đang trên đường đi về phía ông, vậy ông ở nơi này chờ là được.

Khúc Minh Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa đang chuẩn bị nhận lệnh rời đi, đặc biệt là Bành Diệu Hoa, đều đã trực tiếp đi tới cửa, kết quả lại phát hiện Lãnh Tấn Bằng căn bản không hề động.

"Tư lệnh, vậy ngài.." Khúc Minh Nghĩa thấy tư lệnh không đi, không nhịn được lại lên tiếng lần nữa.

Lãnh Tấn Bằng đưa lưng về phía bọn họ, ra vẻ khổ sở vẫy vẫy tay: "Để cho tôi đứng ở phía trên một chút, các người đi xuống trước."

"Vâng."

Mặc dù trong lòng Khúc Minh Nghĩa nghi ngờ, lại cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Lúc vừa mới đi đến cửa, sắp tiến vào hội trường, lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Thân thể Lãnh Tấn Bằng cứng đờ, cầm lấy súng liền chỉ về phía Khúc Minh Nghĩa.

Tốc độ của Lãnh Tấn Bằng nhanh, phản ứng của Khúc Minh Nghĩa còn nhanh hơn ông.

Bởi vì khoảng cách Lãnh Tấn Bằng quá xa, cho nên ông chỉ có thể nhanh chóng lấy súng ra, lập tức bắt giữ khống chế Bành Diệu Hoa.

Đột biến chỉ ở trong một đêm.

Cả người Bành Diệu Hoa đều ngây ngốc, liền bị Khúc Minh Nghĩa lôi đi, trong nháy mắt sắc mặt đều bị dọa thay đổi.

"Tư.. Tư lệnh.. Cứu tôi!"

Ngay khi khẩu súng của Lãnh Tấn Bằng chỉ hướng Khúc Minh Nghĩa, tất cả lính đặc chủng cũng giơ súng chỉ về phía Khúc Minh Nghĩa.

Thế nhưng mà giờ phút này, vị trí của Khúc Minh Nghĩa lại ở trong một góc chết.

Phía sau của ông là vách tường, mà hai bên vách tường vừa lúc là góc chết.

Ông lôi kéo Bành Diệu Hoa trốn về phía sau, cả người đều ẩn giấu đi.

"Đều không cần tới, tới tôi liền một súng bắn nổ ông ta!"

Bành Diệu Hoa bị dọa sợ, quát một đám lính đặc chủng: "Bảo các người dựa về phía sau có nghe hay không? Dựa vào sau!"

Dứt lời, lại thận trọng nói với Khúc Minh Nghĩa: "Chính ủy Khúc, ông kiềm chế một chút, xem ở quan hệ cũng không tệ lắm của chúng ta, ông.. Ông kiềm chế một chút, cẩn thận súng cướp cò, giết tôi, ông liền không thể chạy được."

"Khúc Minh Nghĩa, ông thật sự là quá làm tôi thất vọng!" Lãnh Tấn Bằng đi đến nơi cách Khúc Minh Nghĩa rất gần, vốn dĩ muốn cứu Bành Diệu Hoa, thế nhưng mà Khúc Minh Nghĩa lại hoàn toàn trốn ở sau lưng Bành Diệu Hoa, căn bản là không tìm thấy điểm xạ kích.

"Lãnh Tấn Bằng, nói cho tôi, vì sao ông biết tôi là gián điệp? Có phải là Xích Dương còn chưa chết hay không? Cho dù cậu ta còn chưa chết, cậu ta cũng không nên biết tôi là gián điệp. Vậy nhất định là Chung Noãn Noãn gọi điện thoại cho ông đúng không?"

"Đúng." Lãnh Tấn Bằng thuận miệng đáp.

"Tôi nghe nói cô ta quyết đầu cùng người khác trong phòng ăn, mọi người đều nói cô ta rất lợi hại. Đáng tiếc tôi không để ý. Mới làm cục diện tất thắng ngày hôm nay xuất hiện sơ suất nghiêm trọng như vậy. Nếu cô ta còn sống, vậy liền đại biểu vợ của tôi đã chết đúng không? Có phải là A Mẫn nhà tôi đã chết hay không?"

Khúc Minh Nghĩa một bên hỏi, một bên khóc, nhìn ra được, tình cảm của ông cùng vợ cũng không giả.

"Đúng vậy." Lãnh Tấn Bằng trả lời vô cùng dứt khoát, "Noãn Noãn đã xử lý bà ta. Đối với loại sát thủ cấp bậc 3S muốn ám sát thủ trưởng quan trọng, quân đội chúng ta tuyệt không nhân nhượng!"
Bình Luận (0)
Comment