"Chương 849: Bắt giữ"
Chương 849: Bắt giữ
Điều này có xung đột gì đâu?
Đối mặt kẻ địch, trừ bỏ chiến thắng, chính là hy sinh. Làm quân nhân, đây là điều cần vâng theo sau khi lựa chọn tín ngưỡng lúc tiến vào quân đội.
Lời nói của Xích Dương, cũng làm bế tắc của Khúc Minh Nghĩa có lời giải đáp.
Đúng vậy! Lúc trước ông cùng Dương Mẫn nên giống như Xích Dương nói, kiên quyết chống lại. Cùng lắm thì cuối cùng một nhà ba người bọn họ chết cùng một chỗ. Cũng tốt hơn nhiều năm như vậy bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, cuối cùng lại không chạy thoát vận mệnh bị tử vong.
Nhưng nếu chết lúc đó, bọn họ là anh hùng. Còn chết lúc này, bọn họ là gián điệp! Là sát thủ!
Châm chọc cỡ nào!
"Xích Dương, vì sao cậu còn chưa chết?" Khúc Minh Nghĩa sốt ruột đến mức đôi mắt đều biến thành màu đỏ.
Nhiệm vụ mà tổ chức giao cho vợ chồng bọn họ cùng La Thượng Nghĩa và con gái ông ta chính là, giết Xích Dương cùng Xích Nguyên Thịnh.
Chỉ cần trong hai người này có một người chết, nhiệm vụ của bọn họ liền tính là hoàn thành, tổ chức sẽ trả lại tự do cho con cái bọn họ. Nếu hai người đều đã chết, vậy từ nay về sau tất cả bọn họ đều đạt được tự do, tổ chức sẽ hủy diệt tất cả chứng cứ phạm tội của bọn họ.
Đối với Khúc Minh Nghĩa mà nói, ông vẫn luôn cảm thấy ước nguyện ban đầu của bản thân không thay đổi, cho nên ông muốn hoàn thành cả hai nhiệm vụ, tẩy trắng bản thân, sau đó làm bản thân cùng người nhà đạt được tự do.
Nhưng mà dưới sự tham dự của Chung Noãn Noãn, Dương Mẫn bại lộ, Xích Nguyên Thịnh còn sống.
Ai tới nói cho ông biết, vì sao người ngã xuống từ tầng 57 như Xích Dương lại không chết?
Những người này đều có ánh sáng của vai chính, cho nên vĩnh viễn đều không giết chết được sao?
"Xích Dương, vì sao cậu còn sống? Vì sao?"
Khúc Minh Nghĩa cực kỳ hoảng sợ, hiện giờ ông cũng bại lộ, Khúc Uy liền sẽ không có người nào bảo vệ. Một khi tổ chức biết mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ đều chưa chết, vậy Khúc Uy không phải là chỉ có một cái kết cục sao?
Nghĩ đến đây, Khúc Minh Nghĩa liền không rét mà run.
Xích Dương lạnh lùng mở miệng: "Ông không cần biết vì sao tôi còn sống, ông chỉ cần biết tiếp theo ông sẽ phải tiếp thu tòa án quân sự thẩm phán là được. Buông Bành Diệu Hoa ra, nếu không ông sẽ tội càng thêm tội."
"A- ha hả.. Ha ha ha ha ha.."
Nghĩ đến bản thân cùng Dương Mẫn bảo vệ như vậy, đến cuối cùng, con trai vẫn không thể chạy thoát vận mệnh bị tử vong, Khúc Minh Nghĩa hoàn toàn điên cuồng, điên cuồng mà cười ha hả, Bành Diệu Hoa sợ tới mức không ngừng nói tốt: "Ông Khúc, đừng.. Đừng như vậy, cẩn thận súng của ông. Chỉ cần.. Chỉ cần ông có thể nói ra tung tích của con trai ông, quân đội chúng ta vẫn là sẽ đi tìm con trai giúp ông. Ông yên tâm, cho dù ông bị bắt, nhưng con trai ông là vô tội. Chúng tôi nhất định sẽ đối đãi con trai ông như con trai chính mình. Ông.. Ông cũng không nên làm chuyện sai lớn!"
Nhưng mà Xích Dương lại không để ý tới Bành Diệu Hoa, lenh keng có lực mà nói: "Con trai ông là tay súng bắn tỉa của bên quân địch, là kẻ thù của chúng tôi, nếu bắt được, nhất định phán xử thật nặng."
Khúc Minh Nghĩa: "..."
Bành Diệu Hoa: "..."
Nghĩ đến Khúc Uy vậy mà ý đồ ngắm bắn ông nội cùng vợ chưa cưới của anh, Xích Dương liền cảm thấy tội của anh ta không thể tha thứ. Chẳng sợ chỉ là tùy tiện hứa với Khúc Minh Nghĩa, lừa ông ta, anh cũng không muốn.
Giữa anh cùng Khúc Minh Nghĩa, không chết không ngừng!
Tưởng tượng một chút tình cảnh lúc ấy, thang máy ngắm cảnh hẹp hòi như vậy, nếu người kia không có dị năng thấu thị, không có vũ khí có thể tăng cường tầm bắn, vậy người chết ngày hôm nay nhất định là Noãn Noãn cùng ông nội.
Cho nên, tuyệt đối không thể tha thứ!
Bành Diệu Hoa bị tức chết rồi, nhưng lại không dám trách cứ Xích Dương, rốt cuộc mặc kệ thân phận vẫn là bối cảnh, người ta đều không phải là người mà ông có thể trêu chọc đến.
Nhưng mà..