Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 849 - "Chương 850: Toàn Bộ Bị Bắt"

"Chương 850: Toàn bộ bị bắt"
"Chương 850: Toàn bộ bị bắt"
Chương 850: Toàn bộ bị bắt

Bành Diệu Hoa cười nói: "Trung.. Trung tướng Xích, cậu xem tôi này.."

"Xích Dương, Bành Diệu Hoa chính là quan quân quan trọng trong quân đội, chẳng lẽ cậu định hại chết ông ta trước mặt nhiều người như vậy sao?" Khúc Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi mà dò hỏi, súng cũng gắt gao để ở cái ót của Bành Diệu Hoa, phó tư lệnh Bành sợ tới mức oa oa kêu to.

"Bành Diệu Hoa nhập khẩu thuốc chứa lượng độc tố lớn từ nước M đưa cho tư lệnh, ý đồ mưu hại tư lệnh. Tôi đã báo cáo chuyện của ông ta với cấp trên, cho nên hôm nay ông ta có thể đi thủ đô tiếp thu điều tra. Nếu ông giết ông ta, chẳng qua cũng chỉ là chết một kẻ phạm tội mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục."

Vốn dĩ Bành Diệu Hoa đã bị sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nghe xong lời nói của Xích Dương, nháy mắt sắc mặt liền đỏ lên, nhanh chóng giải thích nói.

"Không phải, trung tướng Xích, tư lệnh, tôi tuyệt đối không có ý đó! Các người có phải lầm cái gì hay không? Lúc ấy tôi thật sự là có ý tốt đưa thuốc cho tư lệnh! Tôi không biết thuốc kia có vấn đề!"

Xích Dương cũng không nhiều lời với Bành Diệu Hoa, lấy ra một cái máy chiếu mini, ấn cái nút, đối thoại giữa Bành Diệu Hoa cùng đối phương liền truyền vào tai của mỗi người ở đây.

"Vì sao tôi thấy tinh thần của Lãnh Tấn Bằng càng ngày càng tốt? Hơn nữa bên phía bệnh viện cũng nói báo cáo xét nghiệm máu cho thấy, các hạng chỉ tiêu đều phát triển theo hướng tốt. Không phải nói thuốc kia chỉ có thể ngăn đau, đồng thời còn chứa lượng độc tố lớn sao? Độc tố kia còn có thể làm các hạng chỉ tiêu của ông ta trở nên tốt hơn? Anh trai, anh đừng lừa tôi!"

Vì tiết kiệm thời gian, Xích Dương chỉ mở một câu cho Bành Diệu Hoa nghe.

Trong nháy mắt, sắc mặt vốn dĩ đỏ lên của Bành Diệu Hoa liền mất đi toàn bộ màu máu. Sắc mặt tái nhợt dọa người hơn cả vừa rồi.

"Thuốc ông đưa cho, tư lệnh cũng không uống, mà là đưa đi kiểm tra, kết quả kiểm tra biểu hiện, thật đúng là có lượng lớn độc tố tác dụng phụ. Cho nên, lời giải thích của ông để lại cho người bên thủ đô đi. Chuyện của ông không phải do tôi quản."

Dứt lời, Xích Dương không để ý tới Bành Diệu Hoa đã uể oải trong nháy mắt, ngược lại nhìn về phía Khúc Minh Nghĩa ở phía sau ông ta, "Khúc Minh Nghĩa, Khúc Uy đã bị bắt, nếu ông dám làm bất kỳ một người nào ở đây bị thương, Khúc Uy sẽ phải chịu xử phạt càng nghiêm khắc hơn.."

Lời nói của Xích Dương còn chưa dứt, Khúc Minh Nghĩa vậy mà đột nhiên đẩy Bành Diệu Hoa ra, cả người đều đánh về phía Xích Dương.

Chỉ cần Xích Dương đã chết, Khúc Uy là có thể bị tổ chức buông tha.

Như vậy, ít nhất nửa đời sau con trai ông còn có cơ hội sống trong ngục giam.

Nhưng mà, một phát súng bắn qua, Xích Dương nhẹ nhàng tránh đi. Mà ông không có người chắn rốt cuộc lộ ra tới, Lãnh Tấn Bằng một phát súng liền bắn vào cánh tay ông.

Tay giơ súng bị thương, tự nhiên là không có biện pháp bắt cóc Bành Diệu Hoa, kết quả Bành Diệu Hoa lấy súng ra chuẩn bị bắn Khúc Minh Nghĩa, miễn cho bản thân lại bị Khúc Minh Nghĩa bắt cóc. Rốt cuộc lúc trẻ Khúc Minh Nghĩa chính là binh vương!

"Phanh!"

Một tiếng súng vang, người trúng đạn lại là Bành Diệu Hoa, người đang chuẩn bị giết Khúc Minh Nghĩa.

Người nổ súng là Xích Dương.

Bành Diệu Hoa phẫn nộ nhìn về phía Xích Dương, còn không kịp nói chuyện, Xích Dương liền nói: "Khúc Minh Nghĩa là phạm nhân quan trọng, phó tư lệnh Bành là tính toán mắc thêm lỗi lầm nữa sao?"

Bành Diệu Hoa vừa nghe, nháy mắt hành quân lặng lẽ.

"Đều bắt lại!"

Xích Dương vừa ra lệnh một tiếng, hai bộ còng tay phân biệt mang ở trên tay Khúc Minh Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa.

Quân khu, một tư lệnh, một chính ủy, ba phó tư lệnh, làm đến cuối cùng, trừ bỏ tư lệnh, những người còn lại đều bị bắt, còn có một người tử vong đương trường.

U ác tính ẩn núp ở quân khu thành phố Giang rốt cuộc bị quét sạch.

Vốn dĩ Khúc Minh Nghĩa đều không định nói cái gì..
Bình Luận (0)
Comment