"Chương 861:"
Chương 861:
Cố Minh Triết căn bản là không biết Nam Cung Cần đã hoài nghi quan hệ giữa Chung Thiên Thiên và Chung Noãn Noãn, rốt cuộc năm đó Nam Cung Cần có thể đem nhà họ Nam Cung phát triển thành nhà giàu nhất nước Z, ngoại trừ sự giúp đỡ của nhà họ Nam Cung ra, còn có lực thấy rõ cùng sức phán đoán nhanh nhạy của bản thân ông.
Cho nên lúc này trong lòng Cố Minh Triết là vui vẻ.
Bởi vì từ giờ phút này anh đã xem như là cháu rể nhà họ Nam Cung.
"Đây là đương nhiên. Chẳng qua trước mắt Thiên Thiên còn ở trại tạm giam thành phố Giang, nếu ngài muốn phái người tới, cần phải đến trại tạm giam thành phố Giang."
"Tôi đã biết."
Như vậy liền không có?
Cố Minh Triết có chút há hốc mồm.
Chẳng qua nghĩ đến nhà họ Nam Cung nổi danh là thanh chính liêm khiết, nói vậy Chung Thiên Thiên tìm đường chết theo phương thức tự sát này cũng mang đến mặt trái cảm xúc nhất định cho nhà họ Nam Cung, Cố Minh Triết lập tức bình thường trở lại.
"Vậy.. hết thảy liền nhờ chủ tịch Nam Cung."
Nam Cung Cần gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hoàn toàn khác với sự vội vàng lúc tới.
Lúc rời đi, bước đi của Nam Cung Cần ổn trọng, từng bước một giống như đạp ở trong lòng Cố Minh Triết.
Bày mưu lập kế lâu như vậy, nếu không phải Chung Thiên Thiên tìm đường chết, chuyện này sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Đáng tiếc..
Chung Thiên Thiên có thân phận cao quý, nhưng lại là bùn lầy không đỡ được tường.
* * *
Chung Noãn Noãn chỉ có thể ở thành phố Giang hai ngày liền phải đi đưa tin tập huấn thường xuyên.
Cho nên Chung Noãn Noãn cùng lão gia tử bàn bạc tốt, từ cô bảo vệ lão gia tử trở lại thủ đô.
Tuy rằng chuyện của Xích Dương ở bên này đã kết thúc, nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành viên mãn, nhưng mà còn rất nhiều chuyện tiếp theo cần xử lý. Cho nên không đến hai ba tháng, anh là không trở về thủ đô được.
Huống chi bên này sau khi Noãn Noãn thi đấu với học sinh nước R xong, còn phải về đến trường học tiếp tục học thêm một tháng mới có thể thi đại học.
Đây là buổi tối cuối cùng Noãn Noãn ở lại thành phố Giang trước khi đi thi đấu.
Xích Dương đã hai ngày liên tục không về nhà, rốt cuộc tám giờ buổi tối hôm nay cũng trở về.
Lúc này, Noãn Noãn đang làm châm cứu chân cho lão gia tử, nghe được thanh âm mở cửa của Xích Dương, nháy mắt giống như là một con mèo nhỏ nghe được chủ nhân về nhà, nhảy nhót liền chạy tới cửa đợi.
Chờ Xích Dương phong trần mệt mỏi mở cửa ra, Noãn Noãn liền trực tiếp bay đến trên người anh.
Xích Dương biết Noãn Noãn cùng lão gia tử đều ở nhà, anh trở về, cũng là vì thấy cô vợ nhỏ lần cuối trước khi rời đi thành phố Giang.
Nhưng mà anh không nghĩ tới, vừa mở cửa ra, một con gấu koala liền trực tiếp bổ vào trên người anh.
Xích Dương như ôm chân bảo tiếp được gấu koala bay lại đây, tiếng nói tràn ngập sung sướng cười nhẹ, cuối cùng nói một tiếng:
"Bẩn."
Nhưng mà giọng nói vừa dứt, cô gái trước nay đều không chê anh bẩn lập tức liền "Bẹp" một cái hôn lên mặt anh.
Sau đó liền càng quá mức, đôi tay trực tiếp gắt gao ôm lấy cổ anh, sau đó cô đem mặt rồi cổ gì đó của cô, tất cả đều dán tới trên mặt anh.
Nói thật, sức lực của cô vợ nhỏ thật sự rất lớn, Xích Dương đều mau bị cái ôm gắt gao của Noãn Noãn này làm cho không thở được.
Cái này làm cho anh cảm giác được, giờ phút này cả trái tim đều tràn đầy sự hạnh phúc.
"Noãn Noãn, anh nhớ em."
Khó được loại đàn ông thiết huyết đặc biệt không biết biểu đạt tình cảm như Xích Dương, sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình cũng không khống chế được cảm xúc, buột miệng thốt ra sự tưởng niệm điên cuồng trong lòng.