Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 861 - "Chương 862:"

"Chương 862:"
"Chương 862:"
Chương 862:

Mấy ngày nay anh chân chính cảm giác được cái gì gọi là một ngày không gặp như ba năm.

Sau vụ án nổ mạnh, anh chưa từng gặp Noãn Noãn nhà anh, nhớ cô đến mức trái tim đều đau.

Noãn Noãn đã sớm nhớ anh Xích Dương nhà cô đến rối tinh rối mù, lúc này ỷ ở trên người anh Xích Dương, cho dù lão gia tử ngồi châm cứu ở một bên, cô cũng chơi xấu không muốn xuống dưới.

Đột nhiên nghe được anh Xích Dương nhà cô lại dùng thanh âm muốn làm cho người ta mang thai này nói lời như vậy với cô, trong nháy mắt máu sói của Chung Noãn Noãn sôi trào, đầu óc nóng lên liền rất muốn sinh một trăm bé con cho anh Xích Dương nhà cô chơi.

Giờ phút này, cả người cô đều dán ở trên người Xích Dương, toàn bộ mũi đều hãm đến chỗ cổ của anh.

Nghe thấy lời nói của Xích Dương, lúc này mới rầu rĩ phát ra âm thanh: "Anh Xích Dương, em cũng rất nhớ anh! Em đều hai ngày chưa nhìn thấy anh!"

Xích Dương bị hơi thở của Noãn Noãn làm cho tâm thần nhộn nhạo, đáng tiếc ông nội còn ở nơi này, chú định anh không thể xử lý Noãn Noãn tại chỗ, sau đó ăn hết.

"Ừ, anh cũng rất nhớ em, Noãn Noãn, chuyện ngày hôm đó anh đều nghe nói, em có bị thương hay không?"

Noãn Noãn vùi đầu ở chỗ cổ thon dài của Xích Dương mà lắc đầu, cái mũi quét tới quét lui, còn luôn luôn quét đến hầu kết gợi cảm của đối phương.

"Không có, em rất tốt. Ông nội cũng rất tốt. Không phải anh đã gọi điện thoại hỏi qua sao?"

Mặc dù khuôn mặt của Xích Dương vẫn kiên nghị như cũ, thế nhưng mà ánh mắt cũng đã dịu dàng thành một vũng nước.

"Nhưng anh vẫn lo lắng, vẫn không nhịn được nghĩ tới em."

Chung Noãn Noãn rất chân thành gật đầu, "Em cũng rất lo lắng cho anh, em cũng rất nhớ anh. Anh Xích Dương, hai ngày không thấy mặt, em cảm giác chúng ta đều xa nhau thật lâu."

Xích Dương không nhịn được cười nói: "Em cũng có cảm giác như vậy sao?"

"Vâng." Noãn Noãn gật đầu, hỏi: "Vậy còn anh?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là có! Em nhớ anh như thế nào, anh liền nhớ em như vậy. Thậm chí anh còn nhớ em nhiều hơn là em nhớ anh."

Noãn Noãn không làm, "Tại sao anh biết em nhớ anh không nhiều bằng anh nhớ em? Em nhớ anh rất nhiều! Tuyệt đối là anh không biết!"

Nhìn cô vợ nhỏ muốn tranh với anh xem ai nhớ ai càng nhiều, Xích Dương quả thực là yêu chết, nhìn cô chu miệng, không nhịn được duỗi miệng ra nhẹ nhàng cắn một cái ở phía trên.

"..."

Xích Dương nhíu mày, nhìn trong nháy mắt cái miệng nhỏ liền đỏ lên một vòng, đau lòng hỏi: "Thế nào? Đau không? Có phải rất đau hay không?"

Miệng Noãn Noãn bĩu đến lợi hại hơn.

"Đương nhiên rất đau, nếu không anh thử một chút!"

Khuôn mặt tuấn tú căng cứng của Xích Dương lập tức liền cười, "Được, tới đi, cho em cắn!"

Chung Noãn Noãn lẩm bẩm một tiếng, một ngụm liền cắn vào môi Xích Dương.

Nhưng thật đến lúc cắn, lại đau lòng, chỉ là nhẹ nhàng cắn một chút liền buông lỏng ra.

Biết cô vợ nhỏ nhà anh đây là không lỡ, Xích Dương mỉm cười, trêu đùa nói: "Kỳ thật cũng không đau lắm."

Noãn Noãn lập tức giống con mèo nhỏ xù lông: "Tại sao không đau? Miệng của anh không non mềm bằng miệng của em, cho nên anh không cảm giác được đau!"

Bị cô vợ nhỏ nói như vậy, Xích Dương lập tức đầu hàng!

"Được được được, anh sai rồi! Vậy anh hôn một chút, miệng của em sẽ không đau đớn."

* * *

Từ vừa mới bắt đầu, lão gia tử ở một bên liền bị hai người trẻ tuổi này hoàn toàn không để ý đến, cả người hóa đá ngồi ở nơi đó nghe bọn họ nói lời tâm tình vô cùng buồn nôn, vô cùng ngây thơ, còn không có chút dinh dưỡng nào này, cảm giác giống như không nhìn thấy cuối.
Bình Luận (0)
Comment