"Chương 866:"
Chương 866:
"Vâng. Lão thủ trưởng ngài chờ tôi ba phút." Lãnh Tấn Bằng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Muộn như vậy lão thủ trưởng tìm ông khẳng định là có chuyện quan trọng, cho nên Lãnh Tấn Bằng không dám chậm trễ dù chỉ một phút, nhanh chóng mặc lên bộ quần áo liền chạy về phía chỗ ở của Xích Dương.
Thở hồng hộc chạy lên tầng, sau đó gọi điện thoại cho lão gia tử.
Mới vang lên một tiếng, lão gia tử liền tiếp: "Tới rồi sao?"
"Lão thủ trưởng, tđế tới rồi. Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
"Cậu đợi tôi, tôi ra ngoài lại nói cho cậu."
"Vâng."
Lão gia tử đã sớm mặc tốt, nhận được điện thoại của Lãnh Tấn Bằng, lập tức liền đi ra ngoài.
Xích Dương và Noãn Noãn cũng nghe được động tĩnh của lão gia tử, hai người lập tức đình chỉ động tác mạnh.
Noãn Noãn giật mình một cái, nhìn tư thế của hai người bọn họ giờ phút này, trong nháy mắt khuôn mặt bị xấu hổ đỏ lên.
Ai nha má ơi, cô đang làm cái gì?
Anh Xích Dương có thể cảm thấy cô là loại phụ nữ rất khó thỏa mãn, nhu cầu rất lớn hay không?
Tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?
Nhìn những vết thương dày đặc trên thân thể hoàn mỹ của anh Xích Dương, Chung Noãn Noãn cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
"Lạch cạch.."
Bên ngoài cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Xích Dương mới giật mình một cái rời khỏi Noãn Noãn. Sau đó vợ chồng trẻ nhanh chóng lấy tốc độ không sai biệt lắm mặc quần áo vào, sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Dù sao hiện tại trời vừa rạng sáng, một mình ông nội ra ngoài rất nguy hiểm.
Hai người mở cửa ra, thấy ông nội cùng chú Lãnh vừa lúc đi được một nửa tầng năm.
"Ông nội, hiện tại hơn nửa đêm ông cùng chú Lãnh đi chỗ nào?"
Lão gia tử quay đầu nhìn về phía Xích Dương và Noãn Noãn, hai người trẻ tuổi này, hai khuôn mặt đều vô cùng đỏ, vừa nhìn liền biết chính là..
Lão gia tử không đành lòng nhìn thẳng vẫy vẫy tay: "Hai đứa mau trở về, ông và chú Lãnh cháu có lời muốn nói."
"Khuya khoắt, các người có lời gì không thể chờ đến ngày mai lại nói sao?" Xích Dương không hiểu.
Dù sao giấc ngủ của ông nội nhà anh vẫn luôn rất tốt. Lúc còn trẻ làm nhiệm vụ, có đôi khi quá mệt mỏi, chỉ cần không có đến phiên bản thân đánh trận, dù là tiếng nổ vang lên ở ngay bên tai, ông cũng có thể ngủ được.
Cho nên anh căn bản không cảm thấy thanh âm của anh và Noãn Noãn phát ra sẽ ảnh hưởng đến ông nội.
"Đêm nay chú Lãnh cháu mất ngủ, ông lại ngủ một giấc tỉnh, cho nên chúng ta hẹn nhau đi chỗ chú Lãnh cháu đánh cờ. Dù sao ngày mai ông phải đi rồi."
Xích Dương im lặng..
Trời vừa rạng sáng hẹn nhau đánh cờ, đồng hồ sinh học này thật được không?
Nhưng mà ông nội muốn đánh cờ, chú Lãnh cũng nói muốn đánh cờ, Xích Dương cũng không có cách nào. Thế là gật đầu: "Ngày mai còn muốn đi máy bay, ông đánh ván cờ liền nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được được được, đã biết, thật dong dài."
Lão gia tử nhanh chóng đồng ý, chuẩn bị rời đi.
Ông đều sắp không nhịn nổi.
Xích Dương và Noãn Noãn nhìn xem hai người xuống dưới, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, kết quả cửa tầng năm liền mở ra.
Đối phương mở ra thấy được tư lệnh Lãnh, nhanh chóng chào hỏi.
"Nha, lão Từ, đã muộn thế này tại sao còn chưa ngủ?"
Sĩ quan quân đội ở tòa nhà này đều là cấp bậc thiếu tá trở lên, vừa lúc Lãnh Tấn Bằng quen biết người này.
Lão Từ có chút u oán cười cười, nói với Xích Dương ở trên tầng: "Đội trưởng Xích, mấy ngày nay nhà cậu đang sửa sang lại sao? Thanh âm bên phòng ngủ chính cùng phòng tắm quá lớn. Nếu các người sửa sang lại nhà, có thể làm ban ngày hay không, đêm nay động tĩnh bên trên lớn như vậy, chúng tôi lớn tuổi không ngủ được!"
Chung Noãn Noãn nghe xong, trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ rực.
Xích Dương cũng vô cùng xấu hổ, sau đó gật đầu: "Thực sự rất xin lỗi, về sau chúng tôi sẽ không sửa vào buổi tối."