"Chương 891:"
Chương 891:
Mặc dù độc đoán, cái gì đều là lão gia tử định đoạt, nhưng mà lão gia tử vẫn sẽ làm bộ dáng, để mọi người hợp mưu hợp sức, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Chung Thiên Thiên nghe gia tộc lớn này phát ra tiếng nói cười vui vẻ như vậy, mặc dù còn không nhìn thấy người trong nhà, trong lòng cũng đã rất thích.
Cô liền thích loại gia đình hòa thuận, không có lục đục với nhau này, quan trọng nhất là, sẽ không xem thường xuất thân gia đình của cô.
Nam Cung Cần đi ở phía trước, xuất hiện đầu tiên trong phạm vi tầm mắt của mọi người.
Gần như là Nam Cung Cần đi vào, liền có một thanh âm rất êm tai nói: "Nha, chú hai tới. Chú hai, chú đến cùng là mang đến cho mọi người tin vui bất ngờ gì?"
Nghe được thanh âm của người đàn ông ở bên trong, mặc dù còn không nhìn thấy người, Chung Thiên Thiên cũng đã tâm động.
Thanh âm thật dễ nghe.
Đáng tiếc, bản thân cô chính là đại tiểu thư nhà họ Nam Cung, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng không thể phát sinh bất cứ quan hệ gì với những vị thiếu gia này.
Bằng không nhà họ Nam Cung có sáu vị thiếu gia đều lớn lên đẹp trai như vậy, như thế nào, cô cũng có thể tìm một phò mã đỉnh cấp cho bản thân.
Đương nhiên, Nam Cung Cần cũng không biết những ý nghĩ xấu xa của Chung Thiên Thiên.
Giờ phút này Nam Cung Cần quét mắt một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Nam Cung Nhân Nghĩa.
"Ba, hôm nay con muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng trước mặt mọi người."
Mặc dù ở trên chiến trường Nam Cung lão gia tử rất trầm ổn, nhưng ở trong sinh hoạt lại là người sấm rền gió cuốn, quả thực không chịu được Nam Cung Cần nhiều lần úp úp mở mở như vậy.
"Ai nha, có rắm cứ thả! Nếu con không thả, ba liền thả!"
Lời của lão gia tử dẫn tới một đám cháu trai cười vang.
Nam Cung Cần cũng là hết chỗ nói rồi, làm một động tác "Mời" : "Ba, tin vui của con tuyệt đối là lớn nhất, nếu không vẫn là ngài nói trước đi. Ngài nói tin vui của ngài trước, con lại nói tin vui của con sau."
Nam Cung Nhân Nghĩa lắc đầu: "Không không không! Tin vui của ba mới là lớn nhất, không có tin vui nào còn lớn hơn tin vui mà lát nữa ba muốn nói cho mấy đứa, cho nên con nói trước đi."
Nam Cung Cần không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng.
"Được. Vậy con nói. Trận bi kịch xảy ra ở nhà chúng ta 18 năm trước, con nghĩ dù là không phải tất cả mọi người đều trải qua, nhưng nó lại trở thành nỗi đau nhức vĩnh viễn của người nhà họ Nam Cung chúng ta. Ngọc Nhi rời đi làm nhà họ Nam Cung chúng ta trải tra một trận thương nặng sinh ly tử biệt.
Thế nhưng mà con muốn nói là, Ngọc Nhi ở trên trời có linh, trước khi chết, có sinh ra một đứa con gái. Mà cô gái này, tiểu thư chân chính của nhà họ Nam Cung chúng ta, con đã tìm được rồi."
Tiếng nói của Nam Cung Cần vừa dứt, những thiếu gia đời cháu dẫn đầu đứng lên, tiếp theo là Nam Cung Thuật cùng Nam Cung Triệu đã chấn kinh đến nửa ngày không nói ra lời.
Bởi vì ba anh em bọn họ đã từng là những người thân với Ngọc Nhi nhất, là những người anh trai muội khống nhất.
Giờ phút này nghe được Ngọc Nhi nhà bọn họ lại còn có huyết mạch ở trên đời này, cho dù là thủ trưởng lớn, giờ phút này cũng không thể bình tĩnh. Chỉ là nghe được tin tức của Ngọc Nhi, hốc mắt đều đã đỏ lên.
"Thật.. Thật sự?"
"Thật." Mặc dù trong lòng Nam Cung Cần có chút khó chịu, nhưng giờ phút này cũng bị loại không khí này lây nhiễm.
Nghĩ đến cảnh khi còn bé Ngọc Nhi nhỏ như vậy liền đi theo phía sau mông bọn họ mềm mềm mại mại gọi anh trai, ông cũng không chịu được mà đỏ cả vành mắt.
Sau đó, Nam Cung Cần dịch mở thân hình sang một bên, sau khi Chung Thiên Thiên hít sâu một hơi, dưới cái dắt tay của Cố Minh Triết, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, vượt qua cửa, đi vào phòng họp.
Nói thật, ngay lúc mọi người nhìn thấy Chung Thiên Thiên đi tới, trong lòng đều có chút thất vọng nho nhỏ.