"Chương 894:"
Chương 894:
Ngũ quan của Nam Cung Húc cùng Nam Cung Linh đều tương đối xuất sắc, mặc dù Chung Thiên Thiên mặt manh, nhưng mà dáng dấp của hai đứa bé này thực sự quá dễ nhìn, cho nên lại nhìn thấy bọn họ lần nữa, Chung Thiên Thiên như bị sét đánh.
"Sao.. Tại sao là các người?"
Cố Minh Triết vẫn luôn bị đám người xem nhẹ đến vô cùng triệt để đột nhiên giật mình, một dự cảm không tốt lập tức nảy lên trong lòng.
"Thiên Thiên sao vậy, em biết hai đứa nhỏ? Giới thiệu cho em một chút, đây là con trai anh tên là Nam Cung Húc, đây là con gái anh tên là Nam Cung Linh. Hai đứa là một đôi long phượng thai."
Chung Thiên Thiên: "!"
"Hai đứa, tại sao không gọi người? Mau gọi cô! Đây chính là cô ruột của các con! Là cô ruột giống như chú hai, ba, bốn, năm, sáu vậy!"
Nam Cung Kình không biết chuyện giữa bọn nhỏ cùng Chung Thiên Thiên, lại tiếp tục làm bọn nhỏ chào hỏi người.
Tiểu Linh Nhi chu miệng nhỏ một chút, "Thình thịch" một tiếng từ trên cái ghế của mình tụt xuống, bước chân ngắn nhỏ đi đến bên người Nam Cung lão gia tử, cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vô cùng u oán, nhìn Chung Thiên Thiên một chút, liền chôn khuôn mặt nhỏ ở trong ngực Nam Cung lão gia tử.
Đám người kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại Tiểu Linh Nhi chân chính là tiểu công chúa nhà họ Nam Cung, mọi người nâng ở trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm ở trong miệng sợ tan. Mà tiểu công chúa cũng là cô bé vô cùng khiến người ta yêu thích, ngoan nhất chính là miệng.
Cho dù là các bác trai bác gái quét dọn trong khu biệt thực, con bé đều biết hết. Tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của đối phương thấp mà xem thường. Cho nên cho dù là bác trai bác gái quét rác đều vô cùng thích vị tiểu công chúa nhà họ Nam Cung này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tiểu công chúa không muốn gọi người.
Mấu chốt người này vẫn là châu gái thất lạc nhiều năm nhà họ Nam Cung, cô của hai đứa nhỏ.
"Cái này.. Đây là thế nào?"
Nam Cung Trạch thuộc về thần kinh tương đối lớn, nhìn chái trai cháu gái đều không gọi cô, mọi người cũng không nói chuyện, anh còn hỏi: "Tiểu Linh Nhi, cháu làm sao vậy? Bình thường không phải miệng ngọt như vậy sao? Tại sao nhìn thấy cô ruột của mình đều không gọi?"
Tiểu Linh Nhi nâng cái đầu nhỏ lên, ngắm Chung Thiên Thiên một chút, sau đó vẻ mặt khổ sở lại tiếp tục chôn đầu ở trong ngực Nam Cung lão gia tử.
"Chú sáu, kỳ thật trước đó chúng cháu đã từng gặp vị dì này." Nam Cung Húc đột nhiên mở miệng.
Chẳng qua lần này, cậu bé không tiếp tục gọi Chung Thiên Thiên là chị gái xinh đẹp nữa, càng thêm không gọi cô, mà là lạnh nhạt gọi dì.
"Sao con có thể gọi là dì? Đây là cô con!" Nam Cung Trạch tiếp tục đơn thuần sửa đúng.
Chẳng qua Nam Cung Húc lại là di truyền sự thành thục ổn trọng của ba.
Nói: "Ngày đó chúng cháu đi lạc ở sân bay, Tiểu Linh Nhi đi nhà xí không có giấy vệ sinh, cháu nhờ vị dì này đưa giấy vệ sinh cho Tiểu Linh Nhi một chút. Thế nhưng mà vị dì này lại không đồng ý."
Dứt lời, Nam Cung Húc nhìn về phía Nam Cung lão gia tử: "Lúc ấy thời gian tương đối muộn, chỗ phòng vệ sinh kia tương đối vắng vẻ, chỉ có vị dì này đang trang điểm ở nơi đó, thế nhưng mà vị dì này lại không đồng ý hỗ trợ. Về sau vẫn là một vị chị gái xinh đẹp khác trợ giúp chúng cháu."
Đám người: "!"
Tất cả mọi người không rõ vì sao chuyện nhỏ như vậy Chung Thiên Thiên cũng không muốn giúp, tất cả đều bị xấu hổ đến ngớ ngẩn.
Chung Thiên Thiên quả thực muốn xông qua tát đứa nhỏ đáng ghét này một bạt tai.
Quả thực quá đáng ghét!
Thật sự cho rằng dáng dấp bản thân đẹp, người khác đều hẳn phải giúp sao!
Giúp người là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Không phải chỉ là không hỗ trợ sao? Làm đến bộ dáng giống như là cô giết người vậy.
Chung Thiên Thiên thấy người nhà họ Nam Cung nhìn cô, đều không nói, nhanh chóng giải thích nói: "Không phải như vậy, đứa bé này nói dối."