"Chương 895:"
Chương 895:
"Đứa bé này thật sự là làm cháu đi đưa giấy cho em gái, nhưng đứa bé này lại làm cháu lập tức đi mua giấy đưa cho em gái, bởi vì trên người đứa bé này không mang giấy. Lúc ấy cháu để một đống đồ vật ở trong phòng vệ sinh, rương hành lý lại ở bên ngoài, căn bản là không tiện đi mua giấy giúp cậu bé, cho nên cháu liền cự tuyệt. Vừa lúc có một cô gái tiến vào, trên người cô ta có giấy, cho nên liền cho Linh Nhi. Như vậy mới khiến hai anh em bọn họ hiểu lầm cháu."
Tiếng nói rơi xuống, người nhà họ Nam Cung còn trầm mặc hơn lúc trước.
Cố Minh Triết đã sắp bị người phụ nữ lúc nào cũng làm hỏng chuyện này làm tức chết, lặng lẽ giật cô một chút, ra hiệu cô không nên nói nữa.
Chung Thiên Thiên: "..."
Chẳng lẽ cô lại nói sai cái gì sao?
Mặc dù cô đích xác là nói dối, nhưng mà một đứa bé mà thôi, sao có thể cãi được cô? Hơn nữa Nam Cung Húc cũng không cãi lại!
Nơi nào có thể đoán được, Chung Thiên Thiên không biết là, mặc dù Nam Cung Húc cùng Nam Cung Linh là tiểu vương tử cùng tiểu công chúa, nhưng mà gia giáo lại vô cùng tốt, xưa nay sẽ không nói dối.
Quan trọng là, Nam Cung Linh chính là đứa bé mơ hồ, ra ngoài đi nhà xí luôn quên mang giấy, mà Nam Cung Húc thì là một cái em gái khống. Mặc dù luôn luôn thích ghét bỏ em gái, nhưng mà em gái làm không tốt, cậu bé lại sẽ luôn hoàn thành giúp em gái.
Giống như giấy, Nam Cung Linh luôn quên mang, thế nhưng mà trong túi nhỏ của Nam Cung Húc, lại luôn có rất nhiều giấy dùng cũng không hết.
Bởi vậy, Chung Thiên Thiên nói như vậy, chỉ có thể làm người nhà họ Nam Cung thấy rõ ràng, mặc dù trong thân thể Chung Thiên Thiên có chảy dòng máu của nhà họ Nam Cung, nhưng lại cũng không phải người nhà họ Nam Cung.
Ích kỷ, bị vạch trần chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn vu oan hãm hại hai đứa bé.
Trong một cái chớp mắt này, mấy vị anh trai cùng mấy vị cậu vốn dĩ là em gái khống, cháu gái khống giống như bị giội nước lạnh, không biết nên nói cái gì.
"Mặc kệ tình huống như thế nào, Húc Nhi, Linh Nhi, bối phận của các con thấp, nên xưng hô một tiếng cô. Không gọi người, là hành vi không lễ phép."
"Nhưng con không muốn người cô như vậy!"
Tiểu Thái Dương là một đứa bé vô cùng có chủ kiến, cho dù ba đã lên tiếng, cậu bé cũng muốn làm việc dựa theo tâm ý của mình, dù là bị đánh, chỉ cần cậu bé không thích, đó chính là đụng tường nam cũng sẽ không quay đầu.
"Húc Nhi." Phu nhân của Nam Cung Kình không vui kêu một tiếng.
Mặc dù Tiểu Thái Dương không nói, nhưng cũng không để ý tới mẹ của mình.
Vốn dĩ Nam Cung Kình cũng định giáo dục con trai một chút, thế nhưng mà Nam Cung lão gia tử lại lên tiếng trước một bước.
"Được rồi được rồi, không gọi liền không gọi đi. Tước đó Thiên Thiên cũng không sinh hoạt ở nhà họ Nam Cung, hai đứa bé cảm thấy xa lạ, không muốn nhận cũng là bình thường."
Cố Minh Triết: "..."
Cái này không giống tính cách của Nam Cung lão gia tử!
Chung Thiên Thiên: "..."
Trong lòng đều lạnh một đoạn. Ông ngoại đây là ý gì?
"Cô gọi là Chung Thiên Thiên đúng không?"
"Vâng, ông ngoại."
Nam Cung lão gia tử gật đầu: "Cô trước hết cũng không cần gọi tôi là ông ngoại."
Chung Thiên Thiên kinh dị ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Nam Cung lão gia tử, lã chã muốn khóc: "Ông ngoại.. Ông, ngài.. ngài là không muốn nhận cháu sao? Mặc dù mẹ cháu cùng ngài tách ra nhiều năm như vậy, nhưng mà mẹ cháu cũng không muốn như vậy, mẹ cháu là bị mất trí nhớ, căn bản cũng không nhớ được sự tồn tại của ngài, mới có thể không gặp được ngài lần cuối trước khi chết. Mẹ cháu.."
Chung Thiên Thiên còn muốn nói điều gì, lại bị Nam Cung lão gia tử vẫy tay đánh gãy.
Ông không muốn nghe một cô gái nói năng bậy bạ nói về chuyện của con gái ông.
Nếu đã biết con gái ông chết ở nơi nào, còn lại, ông tự nhiên sẽ đi điều tra.