"Chương 952: Để cho tôi chết"
Chương 952: Để cho tôi chết
Nội dung của mỗi một tờ đề thi đều bị rút nhỏ 36 lần, số lượng từ nhỏ đến mức không nhìn thấy.
Đây cũng là phương pháp luyện tập thấu thị cùng tinh thần lực.
Nhìn cùng một lúc 36 cái đề bài, mà lại là chân chính một bên thấu thị một bên nhìn, thấy cố hết sức.
Nhưng không thể không nói, hiệu quả lần này tốt hơn nhiều so với lần trước đó.
Lại là dựa theo phương pháp trước đó, nếu gặp phải tình huống tinh thần lực hoàn toàn tiêu hao, lập tức uống thuốc, nghỉ ngơi một phút, tiếp tục.
Dưới tình huống huấn luyện căng chặt có độ như vậy, sau một ngày, cũng chính là ngày thứ hai, Chung Noãn Noãn phát hiện tinh thần lực của mình lại tăng lên lần nữa.
Trước mắt mà nói, cô cũng chỉ có thể tăng nhiều như vậy, dù là tiếp tục huấn luyện, tốc độ tăng lên của tinh thần lực cũng sẽ không quá lớn.
Cho nên một lần cuối cùng, Chung Noãn Noãn quan sát sâu trong đầu Bà Mối lần nữa, sau khi xác định bản thân vẫn không có cách nào nhìn thấy tế bào cực nhỏ, quả quyết, nhanh chóng, một châm quấn tới bên trong não bộ của Bà Mối, chính là vị trí của con sâu kia.
Bởi vì thí nghiệm lần trước, Chung Noãn Noãn đã đại khái rõ ràng tốc độ phản ứng của con sâu kia. Mặc dù tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với người bình thường, nhưng mà tốc độ của nó lại kém hơn tốc độ hiện tại của cô.
Cho nên Chung Noãn Noãn lấy ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, một châm đâm đi xuống, con sâu kia còn chưa kịp phản ứng liền bị đâm chết ở trong não bộ của Bà Mối.
Bởi vì đã có thể nhìn thấy tế bào cỡ trung, cho nên châm này của Chung Noãn Noãn tránh kích thích đến mạch máu động mạch của não bộ, cũng không có thương tổn đến trung khu thần kinh chủ yếu của Bà Mối.
Nhưng mà nơi này lại là huyệt vị cực kì đau đớn.
Vừa mới đâm đi xuống, Bà Mối liền thét chói tai một tiếng sau đó tỉnh lại.
Tỉnh lại phát hiện chẳng những tứ chi, ngay cả đầu cũng không có cách nào lắc lư, Bà Mối vô cùng đau đớn đồng thời tâm thần kịch liệt, tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ phòng thí nghiệm.
Bởi vì đã không có răng, đừng nói cắn độc tự sát, cho dù là muốn cắn lưỡi hôn mê, cũng là không thể nào.
Mà Chung Noãn Noãn đã cởi toàn bộ quần áo của Bà Mối ra, như là một bác sĩ biến thái, dùng ngân châm một châm đâm vào nơi đau đớn nhất trong huyệt vị của bà ta.
Chung Noãn Noãn không nói lời gì, không hỏi cái gì, cứ như vậy mà một mực giày vò Bà Mối.
Mãi cho đến khi Bà Mối không chịu nổi, hét lớn: "Tôi sai rồi! Nam Cung tiểu thư, tôi sai rồi! Cô tha tôi, để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi! A --"
"Nam.. Nam Cung tiểu thư, cô muốn biết cái gì.. Tôi.. Tôi đều nói cho cô.. A!"
"Tôi có thể nói chuyện của tổ chức cho cô. Năm đó đúng là tổ chức chuyên môn phái tôi đến bắt cóc cô! Tổ chức từ lúc bắt đầu liền biết cô là tiểu thư nhà họ Nam Cung, cho nên mới chuyên môn để cho tôi ra tay với cô."
Bà Mối nói xong, lại là khẽ giật mình.
Vì sao bà không chết?
Vì sao bà còn không nôn máu?
Lúc này Chung Noãn Noãn mới đình chỉ động tác trên tay, cười hỏi: "Có phải là cảm thấy kỳ quái? Vì sao sau khi bà nói chuyện của tổ chức, con sâu trong đầu bà lại không giết chết bà."
Vừa nghe đến sâu, con ngươi của Bà Mối bỗng nhiên thít chặt, vẻ mặt phòng bị mà nhìn Chung Noãn Noãn.
"Đó là bởi vì, tôi biết trong đầu của bà có sâu, cũng biết chỉ cần bà muốn chết, dù là nói ra một chút bí mất của KE, bà cũng có thể nôn máu mà chết trong nháy mắt. Chẳng qua bà yên tâm đi, bà chính là người lừa bán tôi năm đó, sao tôi có thể để bà chết như vậy được? Cho nên tôi giúp bà một chuyện lớn, tôi giết chết con sâu trong đầu bà. Cho nên, từ giờ trở đi, bà yên tâm mà nói chuyện, nói hết những điều mà bà biết đến, tôi sẽ cân nhắc thả bà. Nếu như không nói.. Tôi tin tưởng bà biết thân phận của tôi đúng không?"