"Chương 957: Bà Mối chết"
Chương 957: Bà Mối chết
Trước kia đều khổ vì trong đầu có sâu, không thể thoát khỏi tổ chức, hiện tại có một cái cơ hội như vậy, quả thực hận không thể nói ra toàn bộ những điều mà bản thân biết.
Thế là, bà rất không đạo nghĩa mà bán đứng những người đã từng hợp tác với bà và có thể liên lạc trong những năm vừa rồi.
"Còn có bà nói bà cùng Độc Hạt đều là dựa vào ám hiệu để tiến hành liên lạc, ám hiệu liên lạc của các người là cái gì?"
Bên trong đôi mắt của Bà Mối hiện ra một tia giãy dụa, nhưng mà vừa nghĩ tới dù sao bà đã không chịu sự khống chế của tổ chức, hơn nữa cho dù nói ám hiệu, cũng chưa chắc có thể tìm tới Độc Hạt, thế là Bà Mối liền nói ra phương thức liên lạc của bà với Độc Hạt trong nhiều năm qua cho Chung Noãn Noãn.
Bà Mối đã hoàn toàn vô dụng, cho nên Chung Noãn Noãn nói lời giữ lời cũng làm người đến thả Bà Mối ra.
Bà Mối một phút trước còn thật vui vẻ, khi bị một đám lính đánh thuê đưa đến ngoài trời, để bà rời đi, đôi mắt của Bà Mối liền xuất hiện sự hoảng sợ.
Nhìn xem biển cả mênh mông vô bờ này, bà tình nguyện bị giam.
"Không không.. Các người không thể đối với tôi như vậy. Cô ta nói muốn thả tôi ra!"
"Lão đại của chúng tôi hoàn toàn chính xác nói muốn thả bà ra! Chúng tôi đây không phải là thả bà sao?"
Dứt lời, các lính đánh thuê cười trực tiếp nâng Bà Mối lên.
"Lão đại của chúng tôi luôn luôn nói lời giữ lời. Bà cần phải cảm ơn lão đại của chúng tôi! Bây giờ loại người lấy ơn báo oán như lão đại nhà chúng tôi đã không nhiều lắm."
Dứt lời, lính đánh thuê liền trực tiếp ném Bà Mối đang thét chói tai từ trên thuyền cao hơn mười mét xuống.
Vốn dĩ Bà Mối còn muốn chửi mẹ nó, sau khi vào nước chỉ có thể nhanh chóng nín thở.
Đang chuẩn bị bơi về phía trên, đột nhiên phía trên vứt xuống rất nhiều thứ.
Còn tưởng rằng là tảng đá, thế nhưng mà chờ sau khi bà thấy rõ ràng những đồ vật đẫm máu kia, bị dọa đến kém chút kêu thành tiếng.
Cũng không biết nhiều thi thể như vậy là đến từ chỗ nào, cứ như vậy mà bị chặt thành từng khối ném xuống.
Một dự cảm không tốt dâng lên, Bà Mối nhìn về phía sau thuyền, trực tiếp dọa đến thét lên tiếng.
Máu loãng mang theo mùi hôi cùng với nước biển rót vào khoang miệng, Bà Mối còn không kịp nhổ nước biển khiến bà bị sặc này ra, liền bị đàn cá mập nối đuôi nhau mà đến nuốt vào trong bụng.
* * *
Trở lại thành phố Giang đã là chuyện của ba ngày sau.
Khi Chung Noãn Noãn xuất hiện tại văn phòng của Xích Dương, Lãnh Tấn Bằng cũng ở.
"Chào tư lệnh! Mấy ngày nay thân thể thế nào?"
"Noãn Noãn?" Lãnh Tấn Bằng vẻ mặt mừng rỡ, "Không phải cháu đi tham gia tập huấn sao? Tại sao nhanh như vậy liền trở lại?"
Nhìn thấy Chung Noãn Noãn, Xích Dương vốn dĩ là vẻ mặt nghiêm túc liền lập tức đứng dậy nghênh đón, nhận lấy túi xách trong tay cô vợ nhỏ.
"Noãn Noãn, sao em lại tới đây? Không phải nói muốn qua mấy ngày mới có thể trở về sao? Còn có, sao em về thành phố Giang cũng không nói với anh một tiếng? Anh đều không đến sân bay đón em!"
Xích Dương cảm thấy người chồng chưa cưới như anh quả thực quá không xứng chức. Cô vợ nhỏ từ kinh thành đi "nước Y", lại từ nước ngoài trở về thành phố Giang, trong lúc này toàn bộ hành trình anh đều không tham dự.
Chung Noãn Noãn lại là cười tủm tỉm kéo lại cánh tay Xích Dương, "Đón cái gì nha, anh bận rộn như vậy, em còn có thể đi lạc sao?"
Nói thì nói như thế, thế nhưng mà trong lòng Xích Dương lại là vô cùng cảm thấy có lỗi.
"Noãn Noãn, em ngồi trước một chút, nghỉ ngơi một chút, anh ngâm nước cho em. Chỗ anh có thanh chanh bọt khí." Dứt lời, Xích Dương liền đi tủ lạnh công thất của tổ chức.
"Chỗ anh lại còn có cả thanh chanh bọt khí?"
"Thanh chanh là mới mẻ, nước bọt khí là mua để trong tủ lạnh giữ tươi. Biết em thích uống, sợ em lúc nào đến phòng làm việc của anh, cho nên anh liền chuẩn bị một chút."