Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 960 - "Chương 961: Hối Hận"

"Chương 961: Hối hận"
"Chương 961: Hối hận"
Chương 961: Hối hận

Văn Nghệ lắc đầu khóc rống: "Tôi không có! Tôi thật không làm hại thiếu gia! Tôi trung tâm như thế, tại sao có thể hại thiếu gia được?"

"Cho nên ông cho rằng tôi ở đây cầm máy tính làm lâu như vậy là đang chơi trò chơi?" Eden mắt lạnh nhìn Văn Nghệ.

"Nếu như đại thần bởi vì ông tham 1000 vạn của Hồng bang mà bị hủy tay chân, ông cũng không cần đi cục cảnh sát, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong."

Vốn dĩ Xích Dương đã sờ đến điện thoại chuẩn bị để cho người ta đến mang Văn Nghệ đi, nghe được lời này lập tức lại cất điện thoại đi.

Sắc mặt của Selina đã khó nhìn đến không thể lại khó nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm Văn Nghệ kia, giống như là đang nhìn một người chết.

Mặc dù trong lòng Văn Nghệ rất sợ hãi, nhưng ông vẫn còn chưa ý thức được giờ phút này bản thân đã bởi vì trận tìm đường chết này mà tiến vào quỷ môn quan.

Trước mắt người mà ông sợ hãi nhất, cũng không phải là Selina cùng Eden, mà là tư lệnh.

Ông liền sợ tư lệnh bắt ông vào ngục giam.

"Tư lệnh, ngài chớ tin bọn họ, ngài tin tưởng tôi. Tôi theo thiếu gia bốn năm, nếu như tôi muốn hại thiếu gia, thiếu gia đã sớm xảy ra chuyện, không phải sao? Tư lệnh, tôi thật sự không có làm!"

Lãnh Tấn Bằng đi đến bên người Eden, cầm lấy máy tính trong tay anh, trên màn hình nho nhỏ có trên trăm cái giao diện.

Chẳng qua làm một binh vương đã từng quát tháo phong vân, một hacker, Lãnh Tấn Bằng nhìn hai ba lần liền thông qua màn hình phía trên nhất một đường truy lùng tiếp.

Rất dễ dàng liền thấy giao dịch tài khoản của Hồng bang và Văn Nghệ. Mặc dù nửa đường thông qua phe thứ ba tẩy tiền, hơn nữa cơ cấu của phe thứ ba kia còn vô cùng phụ trách đổi tay số tiền kia vài chục lần. Nhưng hiển nhiên Eden không phải là hacker bình thường, tra sự tới lui của những khoản tiền này vô cùng rõ ràng.

Sau khi trả lại máy tính cho Eden, Lãnh Tấn Bằng lập tức liền đạp một chân lên mặt Văn Nghệ, Văn Nghệ bị đạp đến mức bổ nhào trên mặt đất một cái, phát ra một tiếng rú thảm.

Văn Nghệ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lãnh Tấn Bằng.

Lần này, ông là thật sự hối hận.

Nhìn một đám người hung thần ác sát, những người này đều là nhân vật lớn, không có một người là ông có thể chọc nổi.

Thế là gần như không cần suy nghĩ, ông lập tức liền khai ra người sau lưng.

"Tư lệnh, tha mạng! Tôi cũng không muốn! Tôi cũng không muốn số tiền kia. Thế nhưng mà không có cách nào, nếu như tôi không muốn số tiền kia, bọn họ liền sẽ không bỏ qua tôi. Chuyện này là Diệp Hải để cho tôi làm, cậu ta đã ra ngoài, còn cấu kết với người rất lợi hại, nếu như tôi không đồng ý, Diệp Hải sẽ giết tôi."

"Diệp Hải? Anh ta vậy mà ra ngoài được?" Selina bó tay rồi.

Dù sao Diệp Hải là cô làm đi vào, cô tự mình thiết kế hãm hại, cho dù không phán trung thân, tối thiểu cũng là 20 năm trở lên. Tại sao hiện tại liền ra ngoài?

Mặt Lãnh Tấn Bằng đen như đáy nồi, trực tiếp gọi điện thoại cho người tiếp vụ án này là cục trưởng Vương.

Được đến đáp án lại là có người cung cấp chứng cứ chứng minh video là làm giả, lại thêm trước đó Lãnh Tấn Bằng nói, nếu như Diệp Hải có biện pháp làm bản thân ra ngoài, vậy liền xem ở tình cảm cha con trước đó mà tha cậu ta một lần. Cho nên sau khi Diệp Hải cung cấp chứng cứ chứng minh video là làm giả, bên cục cảnh sát liền thả người, mà từ đó Diệp Hải biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lãnh Tấn Bằng có chút thoát lực ngồi tại trên ghế.

Ông cảm giác..

Cả đời ông giống như đều đang làm những chuyện ngu xuẩn.

Lãnh Tấn Bằng ngồi trên ghế thật lâu, mới trầm giọng mở miệng nói: "Chuyện này.. là lỗi của tôi."

Trong lòng Văn Nghệ vui mừng, mặt ngoài lại là nhanh chóng lắc đầu: "Không, tư lệnh, đây không phải lỗi của ngài, là lỗi của tôi."
Bình Luận (0)
Comment