Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 962 - "Chương 963: Đứng Sang Bên Cạnh"

"Chương 963: Đứng sang bên cạnh"
"Chương 963: Đứng sang bên cạnh"
Chương 963: Đứng sang bên cạnh

Có sự hứa hẹn của Chung Noãn Noãn, sắc mặt của Selina, Eden mới tốt.

Sau khi Lãnh Kỳ Duệ ra ngoài, nhìn thấy Chung Noãn Noãn, Selina vậy mà đều ở, lập tức giương lên một nụ cười xán lạn, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị đánh thành trọng thương.

"Các người vậy mà đều tới? Làm cho tôi có chút không biết nên làm như thế nào!"

Selina tức giận nói: "Chúng tôi nếu là không đến, hôm nay anh liền bị đánh chết!"

Lãnh Kỳ Duệ cười ngượng ngùng: "Đúng vậy a đúng vậy a, cám ơn hai người. Bác sĩ nói tay tôi không có việc gì, chỉ là khả năng về sau sẽ có chút không tiện, chẳng qua tôi cảm thấy tôi vẫn là có thể tham gia trận đấu."

Sợ Lãnh Tấn Bằng không để anh tham gia trận đấu, cũng sợ về sau tay của anh thật sự sẽ vận động không được tự nhiên, Lãnh Kỳ Duệ vừa ra tới liền bắt đầu biểu hiện ra bản thân tốt như thế nào, tay cũng không khác trước đó là mấy.

Chung Noãn Noãn cùng tất cả mọi người không nghĩ chọc thủng anh, cảm giác Lãnh thiếu hẳn là dáng vẻ không tim không phổi như vậy.

"Ừ, cậu vẫn là có thể tham gia trận đấu, tôi cũng sẽ hoàn toàn chữa cho tay cho cậu. Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì?"

Noãn Noãn quên mất giờ phút này anh Xích Dương còn đang ở bên người cô, đầu óc nóng lên, nghĩa bạc vân thiên liền chui ra. Người cả phòng đều bị cô đẹp trai vẻ mặt.

Cảm nhận được ánh mắt sâu kín bên người, Noãn Noãn bạn trai lực mười phần: "..."

"Đi, nếu cậu đã không sao, tôi cùng anh Xích Dương liền đi trước. Một tháng sau chờ những vết thương bên ngoài trên tay cậu khỏi hẳn, tôi lại đến châm cứu khôi phục cho cậu. Không đến ba tháng, bảo đảm cậu lại là một đầu hảo hán."

Lãnh Kỳ Duệ nghe được tay anh còn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu, cả người liền ngây ngốc. Trong lòng tràn đầy đều là sự cảm động cùng may mắn sống sót sau tai nạn.

Có trời mới biết khi bác sĩ nói cho anh biết, về sau cho dù là tay tốt cũng chỉ có thể là không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường cơ bản, anh là ở bên trong khóc một trận mới ra ngoài.

Cho nên lúc ấy bác sĩ mới nói muốn chờ 15 phút anh mới có thể đi ra ngoài.

Nghe được sự cam đoan của Chung Noãn Noãn, Lãnh Kỳ Duệ cảm thấy, anh thật sự là người may mắn nhất trên thế giới này.

"Noãn Noãn, cám ơn cậu."

Xích Dương không chịu được ánh mắt bao hàm tràn đầy thâm tình nhìn cô vợ nhỏ nhà anh của Lãnh Kỳ Duệ, mặc dù bên trong ánh mắt này đã không có chút thích mông lung như lúc trước, nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.

"Được rồi, cậu ở lại dưỡng thương đi, nơi này có Selina trông coi, ba cậu còn muốn châm cứu, chúng tôi liền mang ba cậu về."

Lãnh Tấn Bằng cũng không muốn đi lắm, dù sao con trai vừa ra chưa được một giờ.

"Nếu không, các người đi đi, ngày mai chú lại châm cứu?"

Xích Dương cảm thấy Lãnh Tấn Bằng đó là cái mã hậu pháo.

Lúc cần ông quan tâm để bụng ông lại chẳng quan tâm, cứ nuôi thả bánh trái thơm ngon là Lãnh thiếu như thế.

Bây giờ người ta đã có người quan tâm, không cần đến ông, ông lại muốn ở đây làm bóng đèn.

Điển hình chính là người không biết làm ba.

"Tiểu Duệ ở đây có Selina trông coi còn an toàn hơn nhiều so với chú ở chỗ này trông coi, chính thân thể chú đều không tốt, cũng đừng quan tâm nhiều. Đàn ông con trai, nếu là đã nuôi thả, ở thời điểm này cũng đừng lề mề chậm chạp."

Bị Xích Dương giáo huấn một trận, Lãnh Tấn Bằng cũng biết người ba như ông không làm tốt, vẻ mặt áy náy nhìn Lãnh Kỳ Duệ.

Mặc dù Lãnh Kỳ Duệ không theo quân, nhưng mà vô cùng sùng bái ba anh, vẻ mặt rộng lượng nói: "Ba, ba liền về cùng anh Xích và Noãn Noãn đi, nơi này có Selina cùng Eden, ba không cần lo lắng."

"Đúng vậy a chú Lãnh, chú trở về đi. Cháu sẽ chăm sóc cho Lãnh thiếu thật tốt."

"Chú Lãnh, yên tâm đi."
Bình Luận (0)
Comment