Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 981 - "Chương 982: Muốn Sinh"

"Chương 982: Muốn sinh"
"Chương 982: Muốn sinh"
Chương 982: Muốn sinh

Lần này, toàn bộ hành trình Noãn Noãn đều là người ở phía dưới, cực lực phối hợp với anh Xích Dương, toàn lực bảo vệ anh.

Xích Dương cũng đã dùng hết tất cả tình yêu trong thân thể.

Sau khi bộc phát, hai người chăm chú ôm nhau, giống như muốn ấn đối phương vào trong cốt nhục của mình.

Lần này, hai người đều cảm nhận được một loại cảm giác trước nay chưa từng có.

Xích Dương càng là suýt nữa thì chết chìm trong sự ôn tồn tình triều của Noãn Noãn.

Đột nhiên, Xích Dương chỉ cảm thấy ngực nhói nhói.

Liền thấy giờ phút này mèo rừng nhỏ ở trong ngực khó được dịu dàng một lần đang không chút lưu tình mà cắn một cái ở trên lồng ngực của anh, máu đều chảy ra.

Ánh mắt Xích Dương thâm thúy mà nhìn người trong ngực, không có một chút trách cứ, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.

Mãi đến nơi ngực trái tim thành công bị cắn ra hai hàng dấu răng thật sâu, Noãn Noãn mới thả miệng.

Sau đó cấp tốc rút ngân châm trên cổ tay ra, đâm về phía dấu răng kia.

Xích Dương không nhúc nhích nhìn cô gái nhỏ nào đó muốn làm gì thì làm ở trên người mình.

Chờ đâm xong, Noãn Noãn mới giơ lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng như cũ, đắc ý nói: "Đây là con dấu em tặng cho anh, về sau con dấu này sẽ đi theo anh một đời, sẽ không biến mất."

Ánh mắt Xích Dương sâu thẳm, đôi mắt nhìn giống như nho đen, thanh âm khàn khàn, chậm rãi mở miệng, "Không chỉ có cả một đời, cái con dấu này có thể tồn tại vĩnh cửu, cho dù anh sống hoặc là chết, nó đều khắc sâu ở trong tim anh, khắc vào linh hồn của anh, vĩnh viễn."

Chung Noãn Noãn: "..."

Tại sao anh Xích Dương đột nhiên biết nói chuyện như vậy? Làm hại cô cũng không biết muốn nói gì.

Giờ phút này, trên người hai người không mảnh vải che thân, sắc màu ấm chiếu vào da thịt màu mật ong của Xích Dương, từng viên ngưng tụ thành mồ hôi thực chất treo ở ngực, lưu lạc ở cơ bụng, trượt vào nhân ngư tuyến.. Chung Noãn Noãn nhìn mà không nhịn được sắc mặt ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

Duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên vết thương mới ở trên ngực, ở bên ngoài ngượng ngùng vẽ lấy vòng tròn vòng.

"Vậy.. Anh thích em cắn anh không?"

Đôi mắt thâm tình của Xích Dương xẹt qua một tia ý cười cưng chiều nhạt nhẽo, "Thích."

Noãn Noãn mỉm cười.

"Nhưng anh càng thích em dùng nơi đó cắn anh."

Chung Noãn Noãn: "!"

A a a a -- Không được! Cứu mạng a! Anh Xích Dương chơi lưu manh!

Cho tới bây giờ anh Xích Dương cũng sẽ không chơi lưu manh ngay khi cô cảm giác ngượng ngùng!

Tại sao anh có thể đột nhiên lái xe?

Ô ô ô..

Thấy mặt Noãn Noãn đã xấu hổ đến mức ửng đỏ, không những không dám nhìn anh, ngay cả khi nhìn thân thể của anh, ánh mắt của cô đều trở nên ngượng ngùng. Ý cười trong mắt Xích Dương liền càng đậm.

Bám vào bên tai Noãn Noãn, nhẹ nói, "Noãn Noãn, em biết không, vừa rồi em kém chút làm anh chết ở bên trong."

Noãn Noãn: ".. o (*////▽///) q"

Cứu mạng a --

Sắp chết --

Đây không phải xe chạy về phía nhà trẻ, cô muốn xuống xe!

Bị liêu đến phát điên, Noãn Noãn đã không có biện pháp lại bình yên nằm ở phía dưới anh Xích Dương, đẩy anh ra ý đồ ngồi xuống, nhưng lại bị Xích Dương ấn trở về.

"Vật nhỏ, muốn làm gì?"

"Em.. Em muốn xi xi!"

Xích Dương: "..."

Nhìn cô gái chạy trối chết, Xích Dương không nhịn được cười nhẹ lên tiếng.

Xích Dương khó được cười, cho dù cười, cũng khó được phát ra âm thanh.

Nhưng mà một khi phát ra tiếng cười, thanh âm kia liền đặc biệt êm tai, đối Noãn Noãn tới nói quả thực chính là độc dược.

Lỗ tai muốn sinh..

Chung Noãn Noãn đều đứng lên, mới phát hiện bản thân không mảnh vải che thân, nghe tiếng cười vui vẻ của anh Xích Dương, Chung Noãn Noãn chỉ cảm thấy toàn thân mình đều nóng lên.
Bình Luận (0)
Comment