Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 48

Tối mồng sáu Tết, khu vực quanh sân vận động trung tâm thành phố H náo nhiệt vô cùng. Dù Tết sắp qua, mọi người chuẩn bị quay lại đi học, đi làm, nhưng đêm nay vẫn chật kín người — vì sắp diễn ra buổi biểu diễn *****ên của Đặng Tân tại thành phố này.

Trong đám đông chờ đợi, phần lớn là thanh niên, có nhân viên công sở, cũng có học sinh mặc đồng phục.

Đường phố bên ngoài trung tâm thương mại đã chật kín người, nhà vệ sinh cũng xếp hàng dài. Trời thì lạnh buốt, nhưng ai nấy đều chẳng thấy lạnh. Trên mặt dán sticker, trong tay cầm gậy phát sáng, ai cũng hứng khởi.

Trong đám người, có một thiếu niên cao lớn vô cùng nổi bật. Thứ nhất là vì cậu ta rất đẹp trai, trong đám đông dễ nhận ra. Thứ hai, cậu chỉ đứng một mình — có vẻ đang đợi ai đó.

Thời gian từng phút trôi qua, lối vào đã bắt đầu kiểm vé. Thiếu niên cúi đầu, tay đút túi áo, không xếp hàng theo dòng người, chỉ đứng bên bồn hoa nhìn ra phía ngoài nhà thi đấu, miệng mỉm cười như chẳng hề bực bội vì bị cho leo cây, mà như đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Vài cô gái để ý đến cậu bắt đầu thì thầm bàn tán:

“Bạn gái cho leo cây à?”

“Bạn trai đẹp vậy mà nỡ cho leo cây sao?”

“Nhìn kìa, không giận gì cả. Tính tình tốt thật.”

“Ê, hay là mình thử xin số đi? Hình như cậu ấy vừa cười với mình đấy!”

Đang nói thì thiếu niên đẹp trai ấy giơ tay vẫy nhẹ, mấy cô đang xao xuyến liền khựng lại — một cô gái từ sau lưng họ chạy đến, vừa thở hổn hển vừa nói:

“Xin lỗi nha, tớ đến trễ rồi!”

Thì ra là cười với cô gái kia.

Chu Tĩnh chạy đến trước mặt Viên Khang Kỳ: “Cậu đợi lâu chưa?” Ở nhà, Chu Tiểu Vũ cứ quấy mãi, đòi đi cùng cho bằng được. Dù Chu Tĩnh không phải kiểu chị gái ngọt ngào kiên nhẫn, nhưng sau Tết, nhóc con đó lại càng dính cô hơn. Đúng là thuộc kiểu bị đối xử hung dữ thì lại càng thích bám. Phải nhờ dì Trần dỗ mãi mới xong. Ra đường lại kẹt xe, suýt thì trễ.

“Không đâu, tớ cũng vừa đến.” Viên Khang Kỳ mỉm cười: “Đi thôi.”

Trong lúc xếp hàng, Viên Khang Kỳ nói: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ không đến.”

“Lúc đầu cũng định không đi, nghe nói vé buổi diễn của Đặng Tân khó mua lắm, bán lại cũng kiếm được bộn,” Chu Tĩnh nói, “Nhưng mà tớ vẫn bị cậu nắm thóp mà. Dĩ nhiên phải đến rồi.”

Viên Khang Kỳ làm bộ tủi thân: “Tớ khiến cậu chán ghét đến mức ấy sao? Không muốn ở cạnh tớ à?”

Chu Tĩnh: “…”

Viên Khang Kỳ vốn đã đẹp trai, mà còn làm ra vẻ như vậy, lập tức khiến mấy cô gái xung quanh lườm cô, như thể cô đã làm việc gì tội lỗi lắm, hoặc phá hỏng của trời ban vậy.

Chu Tĩnh toàn thân nổi da gà, vội nói: “Muốn, rất muốn ở cạnh cậu. Nhưng nói mới nhớ, Hạ Huân không đến à? Hai cậu suốt ngày dính nhau như sam, hôm nay lại không đi cùng?”

Viên Khang Kỳ ngừng một chút, nói nhẹ: “Tớ không gọi cậu ấy.”

“Cậu sợ cậu ấy không đến à? Cũng đúng, nhìn cậu ấy chẳng phải kiểu thích náo nhiệt.” Viên Khang Kỳ là dân “nghiện giọng”, chứ Hạ Huân thì không, ngoài bóng rổ ra thì hình như cậu ấy chẳng có hứng với chuyện gì khác.

Viên Khang Kỳ không đáp cũng chẳng phủ nhận, chỉ cười nhẹ.

Xếp hàng bên cạnh là một gã tóc xoăn mang ba lô khổng lồ, không biết chứa gì mà phồng lên. Hắn vừa nói chuyện với bạn vừa xoay người, làm Chu Tĩnh suýt ngã. Viên Khang Kỳ kịp thời đỡ lấy vai cô, kéo cô vào lòng.

Gã xoăn nhận ra, vội xin lỗi, Chu Tĩnh lắc đầu ra hiệu không sao. Cô thoát khỏi vòng tay Viên Khang Kỳ, không hiểu sao lại thấy hơi kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nha.”

“Không có gì.” Viên Khang Kỳ cười: “Lần sau cẩn thận chút.”

Chu Tĩnh cảm thấy hôm nay Viên Khang Kỳ hơi lạ, không thể nói rõ là lạ chỗ nào, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không giống mọi ngày.

Buổi biểu diễn của Đặng Tân thật sự rất hot, chật kín chỗ. Chu Tĩnh không quá hứng thú với buổi diễn, Đặng Tân là thần tượng giới trẻ, không hợp thời với cô, nên chẳng thấy đồng cảm. Nhìn xung quanh ai nấy đều cực kỳ phấn khích, cô lại thấy mình hơi lạc lõng.

Chủ yếu là vì cô không biết bài nào cả!

Giữa chương trình “Tình Yêu Ngôi Sao”, khách mời là cặp đôi vàng của làng giải trí — Triển Dương và Cố Tương. Lúc họ nổi tiếng thì nổi khắp cả nước, trai xinh gái đẹp, lại có thực lực, vừa xuất hiện là khiến cả khán phòng bùng nổ.

Họ song ca bài hát làm nên tên tuổi: “Dũng Cảm”. Cả hội trường hòa ca theo, các cặp đôi thì ôm hôn, còn người yêu xa thì gọi video tâm tình. Khung cảnh tràn ngập bong bóng hồng, đủ kiểu phô tình.

Chu Tĩnh có chút xấu hổ.

Một là cô vẫn còn mang tâm thế “gái đã có tuổi”, xem những màn tỏ tình công khai thế này thấy ngại. Hai là ngồi cạnh Viên Khang Kỳ, cả hai đều nghiêm chỉnh như đi học nghi thức, không khí quá nghiêm túc.

Cô cũng không thấy có gì cho đến khi Viên Khang Kỳ quay đầu, ánh đèn lấp lánh đan xen sáng tối, cậu nhìn cô chăm chú hỏi:
“Cậu thích tớ à?”

“Hả?” Chu Tĩnh ngớ người. Nhưng rất nhanh cô phản ứng lại, nói ngay: “Dĩ nhiên thích rồi! Tớ thích nhất mấy chàng trai giỏi toàn diện như cậu!”

Viên Khang Kỳ cúi đầu, Chu Tĩnh thở phào, ai ngờ cậu lại ngẩng lên lần nữa, hỏi tiếp:
“Thế… cậu có thích Hạ Huân không?”

Chu Tĩnh: “…”

Cô đáp: “Ai thích cậu ta chứ? Tính tình nóng nảy, mặt mày lúc nào cũng như ai nợ tiền. Dù học giỏi nhưng chẳng bao giờ thân thiện. Không thích, không thích đâu.”

Viên Khang Kỳ bật cười.

“Con gái thường nói ngược. Nói thích là không thích, nói không thích là thích. Vậy cậu thích Hạ Huân, không thích tớ rồi.”

Chu Tĩnh định phản bác, nhưng lời ra đến miệng lại nghẹn lại.

Ánh sáng mờ ảo, người người giơ gậy phát sáng rực rỡ. Gương mặt cậu vẫn cười, vẫn như thường ngày trơn tru vô kẽ hở, nhưng trong đáy mắt lại phảng phất chút cô đơn. Nụ cười ấy dường như trở nên buồn bã.

Giữa bản tình ca vang vọng, có người vui, cũng có người buồn.

Cậu nói: “Thật ra… tớ có chút thích cậu.”

Chu Tĩnh: “…”

Trong khoảnh khắc đó, cô muốn trốn tránh. Cô có thể từ chối thẳng thừng, vì vốn không có ý gì. Nhưng nhìn vào mắt cậu, lại cảm thấy nếu nói thẳng, có lẽ cậu sẽ buồn lắm. Trong chuyện tình cảm, Chu Tĩnh cũng chẳng dày dạn hơn cậu là bao. Dù ngoài mặt là Kim Cang bất hoại, thực chất cũng chẳng khác gì một chú thỏ con.

Chu Tĩnh nghĩ, từ chối trực tiếp trước mặt thì khó xử quá. Ít nhất cũng phải đợi về gọi điện từ chối, đỡ lúng túng. Nhưng giờ phải làm sao? Trên phim ảnh thì đến đoạn này, âm nhạc sẽ át đi, nhân vật chính không nghe rõ, thế là chưa cần trả lời?

Cô đang định giả vờ không nghe thấy, thì Viên Khang Kỳ lại nói:

“Tớ cũng có lòng tự trọng đấy. Cậu giả vờ không nghe thấy, tớ còn buồn hơn.”

Chu Tĩnh… hết cách rồi.

Cô ngập ngừng: “Tớ…”

“Cậu không cần nói gì đâu. Như cậu nói đấy, tớ là một chàng trai xuất sắc, không thiếu tình yêu. Được người yêu là điểm mạnh của tớ.”
Cậu giơ ngón tay cái và ngón út, ra hiệu một chút xíu: “Chỉ là thích một chút thôi, chút xíu ấy. Gió nhẹ thổi qua là tan liền.”

Chu Tĩnh: “…Ha ha, đúng là ít thật.”

Viên Khang Kỳ vẫn cười: “Cậu cũng đừng nghĩ ngợi. Trong trường, người được tớ thích chút chút, không tám mươi cũng mười tám người.”

Chu Tĩnh biết cậu chỉ đùa thôi. Dù Viên Khang Kỳ miệng dẻo tay mềm, trêu ai cũng dễ, nhưng mười tám hay tám mươi thì hơi quá.

“Nhưng tớ vẫn thấy… không cam tâm.” Cậu lại nói.

Chu Tĩnh nhìn cậu.

“Sao lại có người không thích tớ mà lại đi thích Hạ Huân chứ? Cậu ta có hòa nhã với cậu như tớ đâu.” Viên Khang Kỳ đầy thắc mắc: “Cậu ta cũng đâu đẹp trai bằng tớ.”

Chu Tĩnh: “…”

Bị câu nói cuối đánh lạc hướng, cô cũng chẳng phản ứng gì kịp, chỉ im lặng.

Vốn tưởng chỉ là đi nghe một buổi biểu diễn, ai ngờ giữa chừng lại có một màn tỏ tình — nửa nghiêm túc, nửa bông đùa.

Sau đó Đặng Tân hát gì, Chu Tĩnh cũng chẳng nghe lọt.

Cô không phải không nhận ra Viên Khang Kỳ đối với cô rất tốt. Nhưng vốn cho rằng cậu ấy đối với ai cũng vậy, chẳng ngờ là đặc biệt. Hơn nữa cô cũng chẳng tự tin mình có sức hút để ai đó thích. Người ta không thấy khoảng cách thế hệ là may rồi.

Kết thúc buổi diễn thì đã nửa đêm, đường vắng, bắt xe cũng khó. Viên Khang Kỳ nhất định đòi đưa cô về, dù cô từ chối bao nhiêu lần cũng không được.

Đứng đợi đèn đỏ ở một góc phố, Chu Tĩnh cúi đầu nhìn vạch kẻ, thầm nghĩ: sắp khai giảng rồi, những chuyện thế này phải gác lại thôi. Thời gian trôi nhanh lắm, cô phải nghiêm túc tìm một hướng đi cho mình.

Đúng lúc ấy, bỗng thấy vai mình bị ai đó khoác lấy. Ngẩng đầu, thì ra là Viên Khang Kỳ đang ôm vai cô, mỉm cười giơ tay vẫy ai đó phía trước.

Qua đèn xanh, người đi bộ lục tục băng qua đường. Từ phía đối diện, có người bước tới trong màn đêm.

Chính là Hạ Huân.

Gió bỗng thổi mạnh hơn, lạnh buốt.

Bình Luận (0)
Comment