Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 49

Từ trước đến nay, Chu Tĩnh vẫn cảm thấy ông trời đúng là có chút "biến thái". Những lúc cần cứu trợ thì chẳng thấy đâu, nhưng lúc người ta đang rực rỡ lại cứ muốn chen thêm cho đủ bộ. Người ngã giếng không thiếu người ném đá, còn tuyết rơi rồi thì cứ thêm một tầng băng nữa mới đúng bài.

Ví dụ như bây giờ, đúng cái thời khắc cực kỳ không thích hợp để Hạ Huân xuất hiện, thì cậu ta lại cứ như từ trên trời rơi xuống, từ dưới đất chui lên, một cách khó hiểu mà bước đến trước mặt cô.

Hạ Huân đi đến trước mặt hai người họ, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua vai Chu Tĩnh, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua ấy thôi, cũng khiến nơi vai cô bị Viên Khang Kỳ khoác qua chợt như bốc cháy, nặng nề đến mức không chịu nổi.

Viên Khang Kỳ rất tự nhiên mà buông tay xuống, nói với Hạ Huân: “Cậu đến rồi à.”

“Ể?” Chu Tĩnh hỏi: “Cậu cố ý tới đây sao?”

“Cậu ấy ở gần đây dạy kèm cho em họ,” Viên Khang Kỳ đáp, “Nhân tiện nhờ cậu ấy đợi chút. Hai người ở gần nhà nhau mà đúng không?” Viên Khang Kỳ quay sang nói với Chu Tĩnh: “Nhà tớ và cậu không cùng hướng, giờ này khó bắt xe, không tiện tiễn cậu, để Hạ Huân đưa cậu về đi.”

Thì ra là thế.

Viên Khang Kỳ nói: “Hẹn gặp lại khi khai giảng nhé.” Cậu phất tay một cái, quay người bước đi rất dứt khoát.

Chỉ còn Chu Tĩnh và Hạ Huân đứng tại chỗ.

Hạ Huân liếc nhìn cô một cái, không nói gì, quay người bước đi, Chu Tĩnh vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên là vì quá muộn, mà bọn họ lại ra trễ, nên chẳng bắt được chiếc xe nào, chỉ có thể từ từ đi bộ về nhà. Vừa đi vừa nhìn quanh xem có còn xe sót lại nào không. Khu Nam Tân cách trung tâm thành phố cũng không xa, nhưng giữa mùa đông, lại là nửa đêm, đi bộ vẫn thấy lạnh cắt da cắt thịt.

Hạ Huân hôm nay bước đi khá nhanh, cả quãng đường đều im lặng, chân dài bước lớn, Chu Tĩnh phải rảo chân theo sát. Cô cứ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu ta không được tốt, nhưng để cô chủ động lên tiếng dỗ dành thì lại chẳng biết nói gì cho phải. Mà điều quan trọng nhất là — vì sao lại có cảm giác chột dạ kỳ quái?

Cứ như thể mình đã làm điều gì đó có lỗi với Hạ Huân vậy.

Chu Tĩnh thầm nhủ trong lòng: Có gì mà phải áy náy chứ? Chỉ là đi xem một buổi ca nhạc với Viên Khang Kỳ thôi mà, có gọi Hạ Huân đâu, cậu ta cũng không nên nhỏ nhen đến vậy chứ? Với lại vé là Viên Khang Kỳ mua, có phải cô chủ động đâu!

Tuy nói thế, nhưng trong lòng vẫn không nhẹ nhõm được. Chu Tĩnh thở dài, lòng người đúng là khó đoán thật.

Đi ngang một tiệm trà sữa còn sáng đèn, thật hiếm có khi giờ này vẫn chưa đóng cửa. Cô cảm thấy khát, bèn nói với Hạ Huân: “Tớ đi mua chút đồ uống, cậu đợi tớ nhé!”

Cửa tiệm nhỏ, giấy dán tường màu hồng, không khí thoang thoảng mùi ngọt ngào ấm áp. Chu Tĩnh gọi: “Hai ly vị truyền thống!” Nhớ ra Hạ Huân không thích đồ ngọt, cô lại nói: “Một ly ít đường!”

Cô đang đợi đồ, thì thấy Hạ Huân chẳng biết từ khi nào đã đi vào, cậu đặt ví lên quầy, lấy đi ly ít đường kia. Chu Tĩnh ngớ người, cô đang loay hoay chưa kịp lấy ví từ trong túi, thấy cậu đã thanh toán thì cũng chẳng ngại nữa, cầm ly của mình ra ngoài.

Khi cậu lấy ví, hai mảnh giấy nhỏ rơi ra từ khe ví, Chu Tĩnh cúi nhặt lên nhìn — là vé của công viên “Vương quốc ngôi sao”.

Cô chưa bao giờ có thói quen giữ lại vé, cảm thấy chẳng có gì đáng lưu niệm cả. Nhưng Hạ Huân lại giữ rất kỹ, vé còn mới, không hề nhàu nát.

Cô sững người một lúc, rồi lại cẩn thận cất lại vé vào ví của cậu. Cầm ly trà sữa đi ra.

Hạ Huân đứng ngoài chờ. Chu Tĩnh bước tới, chăm chú nhìn cậu, khiến Hạ Huân nhíu mày: “Nhìn gì vậy?”

Cô lắc đầu: “Tớ tưởng cậu không uống trà sữa chứ.”

Hạ Huân không đáp, tiếp tục bước đi.

Chu Tĩnh vội đuổi theo.

Hai người sóng vai đi trong gió rét, chẳng ai lên tiếng. Tay cầm ly trà sữa, hơi ấm lan vào lòng bàn tay.

Bóng hai người dưới ánh đèn đường kéo dài ra, đi rồi lại ngắn lại. Con đường tuy tĩnh lặng, nhưng trong lòng lại thấy bình yên và ấm áp đến kỳ lạ.

So với ở buổi hòa nhạc, nghe tình ca, nhìn người ta yêu nhau, khoảnh khắc này còn hạnh phúc hơn. Đời người đâu phải lúc nào cũng kịch tính? Chỉ cần được làm một thiếu niên lo nghĩ cho kỳ thi, mong chờ tương lai với cả nỗi sợ hãi lẫn hy vọng, đã là món quà vô giá rồi.

Sắp về đến cổng khu nhà, Hạ Huân đã uống hết ly của mình. Cậu đứng lại, định tiễn cô đến đây là đủ. Chu Tĩnh hỏi: “Cậu không lấy ví à?”

Cô vẫn cầm ví của Hạ Huân trong túi áo, giờ mới lấy ra đưa lại: “Cảm ơn vì mời tớ trà sữa nha.”

Hạ Huân liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tối nay cậu ấy cứ như một con sói nhỏ cáu kỉnh, không dễ lại gần.

Chu Tĩnh thấy cậu cất ví vào cặp, làm bộ như vô tình hỏi: “À, vừa nãy tớ thấy vé hôm đi công viên ở trong ví cậu đó, sao cậu còn giữ? Tưởng cậu vứt rồi chứ. Không ngờ cậu lại có thói quen sưu tầm vé nha?”

Hạ Huân dừng tay, nói: “Không có.”

Không có? Chu Tĩnh hiểu ra là cậu nói không có thói quen sưu tập vé, chợt tim run lên, miệng buột hỏi: “Thế... giữ lại là vì tớ hả?”

Vừa thốt ra, cô muốn tự vả vào miệng mình. Biết là không nên hỏi, mà vẫn nói, giờ thì không thể thu lời. Có lúc cô chỉ muốn chạy cho nhanh, nhưng lại cố kìm lại.

Rốt cuộc vì sao cô lại rung động với cậu nhóc nhỏ hơn mình cả giáp này? Không lẽ hormone tuổi trẻ không thể dùng lý trí để ngăn chặn? Hay là Hạ Huân thực ra rất có chiêu trò?

Cô đang bối rối thì lại ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hạ Huân, lập tức sững người.

Cậu nhìn cô chăm chú, khẽ nói: “Ừ.”

Ừ?

Ừ đấy!

Giữ vé là vì tớ?

Ừ!

Cậu ấy thừa nhận???

Bao nhiêu lời biện hộ Chu Tĩnh định nói đều nghẹn lại trong họng. Cô chỉ muốn rủa thầm, không phải cô quá yếu đuối, mà là đối thủ quá xảo quyệt! Cậu ta không theo lẽ thường chút nào!

Chưa hết, cậu còn tiến lên một bước.

Chu Tĩnh bị ép phải lùi lại một bước, lưng dán vào tường, lạnh ngắt.

Cậu đứng đó, một tay kéo quai cặp, một tay đút túi, hơi khom người, tầm mắt ngang bằng với cô, ánh mắt sâu hút khiến người ta không dám né tránh.

Gương mặt thiếu niên thật sự rất đẹp, trẻ trung, sắc sảo, ngũ quan rắn rỏi. Giờ đã nổi bật thế này, mấy năm nữa khi thu liễm lại, chắc chắn sẽ càng cuốn hút.

Chu Tĩnh thấy cậu càng đến gần, cô chưa từng trải qua tình huống này, hoảng loạn đến mức nhắm mắt lại, lắp bắp nói: “Tớ… tớ phải về nhà đi vệ sinh!”

Dường như cô nghe thấy có người bật cười khẽ. Mở mắt ra, Hạ Huân đã đứng thẳng lại, nhìn cô đầy điềm tĩnh, như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Chu Tĩnh còn đang ngẩn ngơ, Hạ Huân nói: “Về đi, cậu không phải đi vệ sinh sao?”

Chu Tĩnh: “…”

Cô nhìn Hạ Huân, cậu đã quay về dáng vẻ cũ, hờ hững như chẳng có chuyện gì, chỉ là nơi khóe môi hơi nhếch lên, rất nhẹ, nhưng hình như tâm trạng đã tốt hơn rồi.

Chu Tĩnh thấy nếu còn đứng đây nữa chắc chắn sẽ có chuyện, vội vàng nói: “Vậy… bye bye.” Rồi chạy biến vào khu nhà, chẳng khác nào bỏ trốn.

Vào trong rồi, cô quay đầu lại nhìn — dưới ánh đèn đường bên ngoài, cậu thiếu niên ấy đã quay lưng bước đi về hướng ngược lại.

Chu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vào đến nhà, đúng lúc Chu Tiểu Vũ nửa đêm dậy đi vệ sinh, bắt gặp chị đang mở cửa về. Cậu bé ngơ ngác hỏi: “Tóc đen dài, chị sao vậy?”

Chu Tĩnh: “Sao là sao?”

“Chị bị dị ứng mặt à?” Chu Tiểu Vũ hỏi.

Chu Tĩnh chưa hiểu ra, đến khi rửa mặt nhìn gương thì mới câm nín.

Mặt cô đỏ đến mức không thể tả, vì da trắng nên càng dễ thấy. Má hồng hồng tuy nhìn dễ thương, nhưng cũng vì thế mà khiến cô không dám đối mặt với chính mình.

Trời ơi, nãy giờ cô nói chuyện với người ta mà mặt đỏ như vậy sao? Cho dù Hạ Huân có là trai thẳng đi nữa, chắc cũng nhìn ra tâm tư của cô rồi.

Nhưng không thể trách mình yếu đuối, là đối phương quá gian xảo!

Chu Tĩnh rửa mặt xong, trở lại phòng, ngồi trên giường thẫn thờ.

Rốt cuộc Hạ Huân là có ý gì vậy? Theo lý thì "ừ" như vậy, chắc là đang tỏ tình rồi đúng không? Lý trí phân tích ra là thế.

Nhưng vừa thấy cô sợ hãi rút lui, cậu ta cũng không ép buộc gì, xoay người bỏ đi dứt khoát, cảm giác như... là cô tưởng tượng ra vậy.

Thế thì câu hỏi được đặt ra là: Hạ Huân thật sự không có ý gì, hay là đang giả vờ đứng đắn?

Bình Luận (0)
Comment