Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 50

Sau kỳ nghỉ Tết, trường Dục Đức bắt đầu học trở lại. Ngày *****ên khai giảng là thi mô phỏng như thường lệ. Sau kỳ thi, bảng đếm ngược đến kỳ thi đại học đã được treo ở nơi dễ thấy nhất—vừa bước vào lớp đã có thể nhìn thấy. Toàn bộ tầng của học sinh lớp 12 tràn ngập không khí căng thẳng và áp lực.

Chu Tĩnh đang vùi đầu làm bài.

Hạ Huân ném cho cô xấp đề thi đã được sắp xếp gọn gàng, những chỗ trọng điểm đều đã được đánh dấu sẵn. Cả một tập giấy với những nét chữ vừa sắc bén vừa đẹp mắt, nhìn thôi cũng thấy vừa ý.

Trước đó vì “sự kiện trẹo chân” đêm tuyết kia mà Hạ Huân không hiểu sao lại đồng ý kèm Chu Tĩnh môn tổng hợp. Thực ra thì gọi là “kèm học” cũng không hẳn—sau nửa năm thích nghi, nền tảng của Chu Tĩnh cũng đã dần cải thiện. Giờ ai cũng bận, nên Hạ Huân chỉ thi thoảng cho mượn ghi chép, lâu lâu giảng cho cô vài bài khó.

Ví dụ như bây giờ.

Cậu ta vốn không thích nói nhiều, mỗi lần Chu Tĩnh đưa bài khó nhờ giảng, cậu chỉ lặng lẽ viết toàn bộ quá trình giải ra giấy nháp. Hai người đều là học bá, ai hiểu cũng không kém ai, Chu Tĩnh nhìn là hiểu ngay, tiết kiệm thời gian và công sức.

Hạ Huân đưa xong bài giải và đề rồi lại tiếp tục đọc sách của mình.

Chu Tĩnh thấy khó hiểu.

Cậu ta trông như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, trong khi rõ ràng đêm hôm đó… cô đã cảm nhận được một cái gì đó, vậy mà đến giờ vẫn chẳng có biểu hiện gì thêm. Cô đã rời xa môi trường học đường quá lâu, dù có chưa rời thì cũng chưa từng dính dáng đến chuyện yêu đương thời học sinh. Đối với những chiêu trò của tuổi trẻ, cô thực sự không hiểu. Nhưng mơ hồ cảm thấy Hạ Huân cao tay quá—kiểu "cho em một ánh mắt, em tự hiểu lấy" này mà rơi vào tay Song Ngư thì chắc nghĩ ra được ba cái kết luôn ấy chứ.

Viên Khang Kỳ đá đá chân ghế của Chu Tĩnh ở phía sau, cô nghiêng đầu lại, cậu liền hỏi nhỏ: “Hai người cãi nhau à?”

Bộ dạng xem kịch hay rõ ràng.

Mà cái người đã từng tỏ tình thật sự là Viên Khang Kỳ thì lại cứ như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn đùa giỡn với Chu Tĩnh như thường, chẳng hề lúng túng. Chu Tĩnh thầm nghĩ đúng là bạn tốt, phong cách hành xử giống nhau thật. Xét trên một khía cạnh nào đó thì Viên Khang Kỳ và Hạ Huân quả thực có điểm tương đồng.

Cô lắc đầu.

Đang nghĩ thì cửa lớp bật mở, thầy Tề đi vào. Trên tay cầm ly trà, ông bảo vài nam sinh ngồi hàng đầu: “Mấy em qua phòng thầy chuyển ít sách, lát phát cho cả lớp.”

Không lâu sau, mỗi người ôm một chồng sách dày cộp đi vào.

Đó là sách tham khảo nguyện vọng.

Kỳ thi đại học ngày càng đến gần, nhiều trường đã bắt đầu tuyển sinh sớm, người có ý định du học cũng đã rục rịch chuẩn bị. Nguyện vọng cũng phải tính đến—cần tìm cho mình một hướng đi.

Thầy Tề nói: “Có thời gian thì các em xem thử, chọn cái nào phù hợp với mình. Quan trọng nhất là phải thích. Hãy nghiêm túc, cân nhắc kỹ.”

Chu Tĩnh cầm cuốn sách bìa xanh dày như cục gạch mà ngẩn ngơ.

Không biết có phải sách được in gấp không, mà mực còn chưa khô, sờ vào lem đen cả tay. Bên trong dày đặc các trường, các ngành học.

Dù lớp chọn toàn học sinh tinh anh, nhưng lần đầu cầm trên tay sách chọn nguyện vọng vẫn rất mới mẻ, ai cũng chăm chú đọc. Dù sao thì đây cũng là lần *****ên trong đời họ phải tự mình đưa ra quyết định quan trọng.

Chu Tĩnh lại thấy dở khóc dở cười.

Phần đầu sách là khối xã hội, phần sau là khối tự nhiên. Trước kia cô là học sinh khối xã hội, nên các ngành thường xem đều nằm ở phần đầu. Giờ chuyển sang khối tự nhiên, cô còn chưa quen, không biết bắt đầu từ đâu.

Viên Khang Kỳ hỏi: “Cậu định đăng ký ngành gì?”

“Còn chưa thi mà,” Chu Tĩnh đáp: “Giờ sao biết được.”

“Thích gì thì đăng ký cái đó.” Viên Khang Kỳ hỏi: “Cậu thích gì?”

Thích gì?

Chu Tĩnh không biết mình thích ngành gì. Hồi đăng ký nguyện vọng, cô phải cân nhắc chuyện việc làm, tương lai, có thể giúp gia đình bớt gánh nặng không… Nói chung là hướng đến tương lai, chuyện thích hay không đều là thứ yếu. Thậm chí có thể nói, sở thích không hề quan trọng.

Vậy nên dù sau này không yêu thích công việc mình làm, cô vẫn làm tốt.

Nhưng giờ có người bảo cô: “Thích gì thì học cái đó”?

Sao lại có thể tùy hứng như vậy? Nhưng lại có một giọng nói trong lòng bảo cô rằng: được tùy hứng như vậy cũng chẳng sao.

Cô lắc mạnh đầu, muốn xua đi ý nghĩ vừa lóe lên, nói: “Thôi bỏ đi, nghĩ mấy cái này còn sớm lắm.”

“Cậu chẳng hứng thú gì với nguyện vọng cả, chẳng lẽ…” Viên Khang Kỳ bỗng im lặng.

Chu Tĩnh tò mò: “Chẳng lẽ gì?”

“Chẳng lẽ cậu vẫn nhớ lời mình nói trước đây?”

Chu Tĩnh thầm nghĩ, trước đây cô đã nói gì nhỉ? Chắc là nguyên chủ nói. Trực giác mách bảo cô đừng hỏi tiếp, đang định đánh trống lảng thì Viên Khang Kỳ tự động tiếp lời, nói: “Không phải cậu từng bảo, chọn ngành chọn trường gì cũng được, miễn là đi theo Lâm Cao là được à?”

Chu Tĩnh: “…”

Cô thầm rủa sao mình lại có giác quan thứ sáu chuẩn thế? Viên Khang Kỳ đúng là chuyên gia khuấy chuyện cho vui!

Hạ Huân vẫn tiếp tục đọc sách, không quay đầu lại, nhưng Chu Tĩnh cảm thấy… hình như cậu đã nghe thấy.

Còn Lâm Cao thì càng kỳ quặc—cậu ta còn quay đầu lại nhìn Chu Tĩnh một cái, ánh mắt phức tạp như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi nhanh chóng quay đi.

Chu Tĩnh thở phào, trừng mắt nhìn Viên Khang Kỳ.

Cậu ta cười toe toét, còn nói tiếp: “Thật hả? Thật không?”

“Trẻ con nói bừa thôi!” Chu Tĩnh bực bội, cố ý nói lớn tiếng: “Chuyện lúc nhỏ ai mà nhớ được! Cậu đúng là trí nhớ siêu phàm!”

“Được rồi được rồi, nói nghiêm túc nè,” Viên Khang Kỳ ghé lại gần: “Thật không có cái gì muốn làm à?”

Chu Tĩnh: “Không có.”

Chọn thích hay không thích, đối với cô là một chuyện quá xa xỉ. Nhưng Viên Khang Kỳ nói đúng, cô cũng nên suy nghĩ nghiêm túc về việc lựa chọn tương lai.

Cô cứ nghĩ mãi chuyện đó cho đến lúc tan học. Khi tan học, Viên Khang Kỳ rủ cô đi căn-tin ăn cơm.

Giờ tan học của mỗi lớp hơi khác nhau. Lớp nào giáo viên kéo dài thì ra muộn, lớp nào thoải mái thì ra sớm. Lớp chọn như lớp họ chắc chắn là lớp ra trễ nhất—không phải do giáo viên, mà là học sinh muốn nán lại tự học.

Chu Tĩnh đi giữa, bên trái là Viên Khang Kỳ, bên phải là Hạ Huân —trái có phải ôm, toàn trai đẹp, trông như người thắng cuộc trong đời. Nhưng cô lại chẳng thấy vui, thật ra cô muốn đi ăn một mình hơn.

Chuông tan học vang đã lâu, người trong tòa nhà cũng đi gần hết, khi đến khúc cua cầu thang, Viên Khang Kỳ đi trước đột nhiên dừng lại, ra hiệu “suỵt” với hai người phía sau.

Chỉ nghe bên dưới có giọng nữ vang lên: “Tại sao cậu không nghe điện thoại của tớ?”

Giọng ngọt ngào mềm mại, Chu Tĩnh nghe thấy quen quen, rồi sực nhớ—là giọng Sài Tinh Tinh! Cô nghĩ, chẳng lẽ người kia là Lâm Cao?

Rồi giọng của Lâm Cao vang lên: “Cậu có chuyện gì?”

Chu Tĩnh ngẩn người.

Mối quan hệ giữa Sài Tinh Tinh và Lâm Cao kiểu như hoa rơi có ý, nước chảy chẳng biết có tình hay không, tóm lại là mập mờ. Lâm Cao không chủ động, không từ chối, không thừa nhận, nhưng thái độ thì dịu dàng, luôn khiến người ta có hy vọng. Chu Tĩnh biết mối quan hệ này còn từng nghĩ mấy đứa học sinh bây giờ đúng là biết chơi thật.

Nhưng giờ nghe Lâm Cao nói “Cậu có chuyện gì?”—câu này còn lạnh hơn cả lần ở thư viện. Như thể từ mùa xuân chuyển thẳng sang mùa đông, Chu Tĩnh là người ngoài cũng nghe ra sự lạnh nhạt.

Vậy người trong cuộc càng nghe ra chứ sao.

Chỉ nghe Sài Tinh Tinh nói giọng uất ức: “Dạo này cậu sao vậy, cứ phớt lờ tớ hoài. Tớ làm gì khiến cậu giận sao?”

“Sắp thi rồi, việc nhiều lắm. Cậu cũng nên lo ôn thi đi.”

Chu Tĩnh suýt bật cười. Lý do càng nghiêm túc càng thấy kỳ. Đừng nói Sài Tinh Tinh là đứa hay nghĩ nhiều, ngay cả người bình thường cũng chẳng tin lý do kiểu đó.

Quả nhiên, Sài Tinh Tinh chần chừ hỏi: “Tớ nghe người ta nói… cậu thích Chu Tĩnh rồi à?”

Chu Tĩnh: “…”

? Ai lấy bát tự của tôi đi cúng hồ ly rồi à? Bao nhiêu lời đồn không tới, một tới là ba cái cùng lúc! Gì mà cũng dính vào tôi thế này?

Viên Khang Kỳ không nhịn được cười, còn nháy mắt trêu cô, Chu Tĩnh theo phản xạ quay sang nhìn sắc mặt Hạ Huân —cậu ấy… vẫn mặt không cảm xúc.

Chu Tĩnh rất rõ, bản thân cô đổi linh hồn rồi, số lần nói chuyện với Lâm Cao chẳng bao nhiêu. Nói là Lâm Cao thích cô thì không thể nào. Nhưng chắc Lâm Cao là kiểu thích bị ngược, trước kia nguyên chủ cứ đuổi theo làm phiền thì cậu ta thấy phiền, không đoái hoài. Giờ đổi người, Chu Tĩnh không quan tâm không chủ động, cậu lại thấy hụt hẫng, chắc là vậy.

Nhưng tuyệt đối không phải là thích.

Quả nhiên, Lâm Cao như nổi nóng, nói: “Đừng nói bậy, không có chuyện đó.”

Sài Tinh Tinh im bặt.

Chu Tĩnh thở phào. Đừng kéo cô vào mấy drama tình cảm học sinh này, cô là chị đẹp trưởng thành rồi, tuổi thơ với mấy đứa nhỏ không cùng một hệ, chơi không nổi đâu.

Ngay sau đó—

Chỉ nghe Sài Tinh Tinh u buồn nói: “Tớ hiểu rồi… cậu vẫn còn thích Đào Mạn, đúng không?”

Cốt truyện này đúng là… cú bẻ lái ghê gớm!

Chu Tĩnh nghe say mê, thấy cô bé nói xong thì bên dưới vang lên tiếng bước chân “thình thịch” chạy lên, giống như cô bé buồn đến mức chịu không nổi mà bỏ chạy.

Chu Tĩnh còn đang xuýt xoa, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của Viên Khang Kỳ và Hạ Huân đang… nhìn mình.

Viên Khang Kỳ thì cười như trêu, Hạ Huân thì vẫn mặt lạnh, nhưng không biết sao, ánh mắt của cả hai lại như đang… trách móc cô?

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Tĩnh nhớ đến những tạp chí giật gân ngày bé trong nhà vệ sinh nhà mình, tiêu đề lúc nào cũng kiểu:

"Người vợ hiền lành, lén lút ngoại tình."

Quỷ gì vậy, đi chỗ khác chơi cho chị nhờ!

Bình Luận (0)
Comment