Buổi tối, Chu Tĩnh sau khi học tối xong không ăn bữa khuya, sớm quay về ký túc xá.
Kỳ thi đại học sắp đến gần, khi bắt đầu bận rộn thì cô cũng tạm dừng viết nhật ký. Lúc này, lục lọi trong ngăn bàn lấy ra cuốn nhật ký, mở ra nhưng lại không viết gì, chỉ ngẩn người nhìn trang giấy trắng.
Không biết từ lúc nào, việc “đổi vỏ” đã kéo dài hơn nửa năm, cũng không biết sau này có tiếp tục như thế mãi không. Ban đầu Chu Tĩnh đã từng phản kháng, ai mà chẳng mong có thể bắt đầu lại, gột rửa ký ức, mới hoàn toàn thì vẫn tốt hơn là cũ nửa vời. Huống hồ nếu tính kỹ, cái “mới hoàn toàn” này còn khiến cô mất đi mười tám năm cuộc đời.
Thế nhưng thiên đường di động quả thực gọi không được. Nếu không phải ý chí cô đủ kiên định, suýt nữa cô đã tin rằng tất cả chỉ là tưởng tượng, là mình bị ảo giác hay tinh thần có vấn đề.
Khi đứng trước lựa chọn, trước đây Chu Tĩnh luôn chọn cách thụ động, cố gắng không thay đổi hướng đi ban đầu của “người cũ”. Nhưng hôm nay khi tờ nguyện vọng được phát xuống, cô bỗng nhận ra một điều — dù muốn hay không, nếu trước khi điền nguyện vọng mà cô vẫn chưa thể đưa mọi thứ trở lại đúng vị trí ban đầu, thì cô sẽ thật sự phải thay người kia đưa ra quyết định.
Lựa chọn ấy không liên quan đến đúng hay sai, nhưng thay người khác quyết định, vốn dĩ đã là một việc không công bằng.
Nghĩ một lúc, cô lại rút ra một tờ giấy khác từ ngăn bàn, cầm bút viết: Gửi Chu Tĩnh.
“Chu Tĩnh” ở đây, dĩ nhiên là chỉ Chu Tĩnh ban đầu.
Đã muốn thay người khác quyết định, trước tiên phải trình bày rõ tình hình hiện tại, để đối phương hiểu là bất đắc dĩ. Nếu không lỡ đâu một ngày người ta trở về, thấy cảnh vật đổi thay, chẳng phải sẽ lôi cô lên mà mắng cho một trận thậm tệ sao.
Nghĩ đến việc phải rời đi, chẳng hiểu sao lòng Chu Tĩnh nghẹn lại, hình như đã không còn dứt khoát như trước nữa.
Cô từng có quyết tâm “thế giới rộng lớn, đến lò hỏa táng ngắm một vòng”, cũng từng có sự tự do “nói đi là đi” để bắt đầu một chuyến du hành về nơi cực lạc. Nhưng con người mà, đều là động vật tình cảm, nửa năm qua dù chỉ là làm quen với cô lao công trong công ty cũng sinh ra chút cảm tình, ăn bánh bao chiên ở quầy ăn sáng cũng thành thói quen, muốn thật sự quay lưng bỏ đi, cũng có phần khó khăn.
Cô buông bút xuống một cách chán nản, vẫn không viết nổi.
Quả nhiên, dù là người phụ nữ trưởng thành đến đâu, khi trở lại làm học sinh cấp ba, cũng vẫn sẽ phiền não vì tương lai. Mỗi giai đoạn lại có một vấn đề riêng, hoàn toàn không thể tránh được.
“Phùng Yến,” cô lẩm bẩm hỏi bạn cùng phòng, “sau này cậu muốn làm gì?”
“Tớ à?” Phùng Yến nghiêm túc nghĩ một lát, đáp: “Cậu nói về nguyện vọng à, tớ muốn đăng ký vào sư phạm, làm giáo viên là ước mơ của tớ.”
Chu Tĩnh: “Ước mơ à…”
Bên ký túc xá nam, mọi người đang chuẩn bị rửa mặt rồi đọc sách một lát để ngủ sớm. Dù có sức sống đến đâu, mấy cậu con trai sau một đợt hành hạ của kỳ thi đại học cũng lập tức trở thành “bé đáng thương”.
Hạ Huân đang rửa mặt, Viên Khang Kỳ hỏi: “Hạ Huân, cho tớ mượn tài liệu vật lý hôm qua cậu chụp nhé, điện thoại cậu đâu?”
“Trên bàn.” Thằng béo trả lời thay.
Viên Khang Kỳ cầm điện thoại Hạ Huân, mở album ảnh. Mấy đứa lười ghi chép thì hay chụp tài liệu bằng điện thoại, tiện xem lại. Album ảnh không có nhiều hình, vài tấm tài liệu và đề thi, cũng chính vì thế, mấy tấm ảnh có người trông lại càng nổi bật.
Ngón tay Viên Khang Kỳ hơi khựng lại.
Số ảnh chụp người ít ỏi đó, không ngoại lệ đều là cùng một người. Người đó không lạ — chính là Chu Tĩnh.
Từ hậu cảnh có thể thấy là công viên giải trí, Chu Tĩnh cùng một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, nụ cười vô cùng rạng rỡ, là niềm vui phát ra từ tận đáy lòng. Cậu bé kia chắc chỉ là “nền phụ”, tâm điểm vẫn là Chu Tĩnh.
Vui mừng, la hét, giận dỗi, biểu cảm sinh động và tràn đầy sức sống. Dù tay nghề chụp ảnh của thằng con trai chẳng ra gì, nhưng cảm xúc vui vẻ ấy như có thể lây sang người xem, khiến người ta cũng vui lây.
Một vài tấm ảnh được cất riêng trong album ảnh, với người ngoài có thể không là gì, nhưng với Hạ Huân, nó có ý nghĩa thế nào, không ai hiểu rõ hơn người bạn nối khố Viên Khang Kỳ.
Cậu đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn màn hình.
Đến khi Hạ Huân rửa mặt xong đi ra, thấy cậu vẫn cầm điện thoại mình, hỏi: “Sao thế?”
Viên Khang Kỳ đóng album lại, trả điện thoại cho cậu, mỉm cười nói: “Tự nhiên muốn chơi bóng, đi đánh một trận nhé?”
“Phụt.” Thằng béo đang nhai bánh mì suýt nghẹn, nhìn đồng hồ, không thể tin được: “Anh Viên, muộn thế này còn hứng gì nữa. Ban ngày không đánh, lại chọn ban đêm à?”
“Muốn đánh thôi mà.” Viên Khang Kỳ nói xong, tự mình mặc áo khoác. Cậu hỏi Hạ Huân: “Đi không?”
Hạ Huân: “Đi.”
Hai người còn lại trong phòng chỉ biết ôm đầu tuyệt vọng.
Trên sân bóng, thực ra chẳng có ai. Một là thời tiết vẫn còn lạnh, học sinh sau khi học tối đều muốn về phòng ấm áp. Hai là kỳ thi đại học sắp đến, không khí căng thẳng bao trùm, sân bóng ban ngày đã ít người, huống chi là ban đêm.
Ngụy Hùng ngáp dài, nói: “Chúng ta chơi chơi thôi nhé, mệt thì về.”
Thằng béo thì lạnh đến mức hai tay cọ vào nhau, than thở: “Quả bóng này lạnh như băng!”
Mọi người đều không hiểu Viên Khang Kỳ hôm nay bị gì. Dù bình thường vẫn hay chơi bóng, nhưng hôm nay thì vừa muộn lại vừa lạnh, hơn nữa nếu thực sự có hứng, thì lúc tan học nên ra sân luôn rồi, quay về phòng rồi mới muốn chơi, chẳng phải quá đột ngột sao? Rõ ràng là bị cái gì đó kích thích.
Không ai biết điều gì đã khiến Viên Khang Kỳ “bùng nổ”, nhưng trong lòng đều thầm rủa cái nguyên nhân kia không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu nói chơi hai mươi phút rồi về, Viên Khang Kỳ chắc cũng phát tiết đủ rồi. Nhưng rất nhanh mọi người nhận ra — không hề!
Ngụy Hùng là người *****ên “gục”. ***** con, dù dẻo dai nhưng không đấu lại đám cao to, là người *****ên nằm dài trên sân bóng.
Thằng béo cố gắng thêm mười phút, cũng “nằm luôn”. Cậu lê mông ngồi xuống bên Ngụy Hùng, người đầy mồ hôi, vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển nói: “Anh Viên làm sao thế nhỉ, tâm trạng không tốt à? Ai chọc giận anh ấy?”
Viên Khang Kỳ là người từ trước đến giờ chưa từng nổi giận. Lúc nào cũng cười tủm tỉm, dịu dàng thân thiện, so với Hạ Huân — người luôn lạnh nhạt và khó gần — thì đúng là thiên thần.
Hơn nữa tính khí tốt của cậu là bẩm sinh chứ không phải giả tạo. Cách làm việc cũng nhịp nhàng, có điều hơi yếu ớt. Mọi người từng trêu cậu rằng cao thế mà không khiêng nổi bình nước. Nhưng mà “soái ca đẹp trai” mà, cũng hiểu thôi. Khi chơi bóng cũng nhẹ nhàng khéo léo, trong khi Hạ Huân thì sắc bén. Hai người họ là đại diện cho hai phong cách rõ ràng.
Nhưng hôm nay Viên Khang Kỳ lại khác. Đến mức cả Ngụy Hùng và thằng béo cũng cảm thấy rõ.
“Chơi máu thế này, ghê thật.” Ngụy Hùng nói.
Viên Khang Kỳ vẫn đang tranh bóng với Hạ Huân. Cậu thật sự đã dốc toàn lực, phong cách chơi hôm nay thô bạo khác hẳn thường ngày, nhưng mặt vẫn nở nụ cười.
“Cậu ấy đang ganh đua với ai thế nhỉ?” Thằng béo gãi đầu khó hiểu. “Đây đâu phải trận đấu gì đâu, sao như đánh giải chuyên nghiệp thế?”
Ngụy Hùng lắc đầu: “Chà, anh Viên mà nổi giận thì đáng sợ thật, còn đáng sợ hơn cả Hạ Huân phát điên.”
Chưa nói dứt câu, đã thấy Viên Khang Kỳ ném trúng một cú ba điểm.
Thằng béo và Ngụy Hùng theo chủ nghĩa “lúc này đừng chọc giận cậu ta”, lập tức “bốp bốp” vỗ tay tán thưởng: “Hay quá! Anh Viên đỉnh thật!”
Trán đẫm mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn đường, Viên Khang Kỳ ôm bóng đứng lại, quay sang Hạ Huân cười. Vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tranh đấu của tuổi trẻ, sự không cam lòng và buồn bực, cuối cùng hóa thành một nụ cười phức tạp.
Thường ngày cậu không chơi mạnh như hôm nay. Cứ như đây là một trận đấu cần dùng cả đời để dốc sức thi đấu. Hạ Huân chẳng nói gì, chỉ ném khăn cho cậu.
Viên Khang Kỳ lau mồ hôi, rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Hùng, dường như đã mệt đến cực điểm, ngửa mặt nằm ra, thở hắt ra một tiếng: “Thật sảng khoái.”
Hạ Huân ngồi cạnh, mở chai nước uống một ngụm.
Viên Khang Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Tớ thắng rồi.”
Hạ Huân: “Cậu thắng rồi.”
Thằng béo và Ngụy Hùng bỗng thấy không khí có chút kỳ lạ, như thể có điều gì căng thẳng vừa xảy ra, nhưng rồi lại được ngầm hóa giải.
Viên Khang Kỳ lặp lại: “Tớ thắng rồi.” Rồi nhỏ giọng nói thêm: “Nhưng cô ấy không phải là một trận đấu.”
Cô ấy không phải chiến lợi phẩm, chuyện này cũng chẳng phải cái gì cứ ghi điểm là có thể giành được. Tình cảm vốn không phải cuộc thi công bằng. Nếu tình yêu giống như thi cử, cậu có thể dốc toàn lực để đứng nhất. Nhưng riêng đề bài này, cậu không biết làm.
Mười mấy năm trong đời, không dài, thậm chí còn non nớt, nhưng luôn có một người khiến ta vấp ngã.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng Chu Tĩnh thực sự là mối tình đầu của cậu.
Người *****ên khiến cậu hứng thú, người *****ên khiến cậu thích. Hiểu ra thì đã muộn, mà hiểu sớm thì cũng chưa chắc đã có ích. Nhưng hai chữ “nếu như” luôn có thể đem lại chút hy vọng an ủi.
Biết sao được? Biết vậy thì sao?
Ai mà chẳng từng thất tình?
Dù không cam lòng, không phục, không vui, nhưng ngoài việc chấp nhận, cũng chẳng còn cách nào khác. Dù bên ngoài có vẻ dửng dưng, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn.
Viên Khang Kỳ xoay người ngồi dậy, nói: “Hạ Huân, nhớ đấy, lần này cậu thua tớ.” Như thể đang muốn khẳng định điều gì đó.
Không phải vì không bằng, không phải vì cậu không tốt. Nhìn đi, trong một vài thời khắc, cậu vẫn có thể thắng.
Hạ Huân: “Ừ.”
Lẽ ra có thể thắng, nhưng chỉ đến vậy thôi. Đến đây là hết, cậu thầm nhủ với chính mình.
“Đi nào!” Cậu đứng dậy, lại khôi phục dáng vẻ cười tươi thường ngày, ôm quả bóng trong tay: “Tối nay sảng khoái thật, lần sau chơi tiếp!”