Bình thường, tiền bạc mà cô nhóc tự kiếm được, Đỗ Nhược Hồng chẳng bao giờ lấy, cứ để mặc con giữ làm tiền tiêu vặt. Cái cảm giác đó đối với một đứa nhỏ, đúng là vừa tự do vừa ngọt ngào.
Mọi chuyện tạm lắng, ai nấy đều im lặng quay về nhà mình. Liễu Vân Sương cùng Liễu Phi Tuyết rửa mặt qua loa, rồi cũng leo lên giường ngủ.
Hôm sau, cảnh vật vẫn xoay đều như cũ. Sau khi giúp hái rau xong, Liễu Vân Sương lại lặng lẽ đi lên núi. Quả mơ, quả mận đã hái gần hết, ước chừng được bốn, năm trăm cân. Tất cả đều chất lên xe của Trương Tùng. Cô còn lấy riêng hai giỏ, dặn Phi Tuyết đưa cho anh Lý ở nhà hàng quốc doanh.
"Không phải bên đó cần đâu," cô nói, "coi như mình gửi chút tình cảm."
Dặn dò xong, ông Ba cũng mang trứng gà và ít đồ linh tinh qua, gộp chung lại, coi như hôm nay giao hàng đủ cả.
Trong nhà hôm ấy yên tĩnh lạ thường. Buổi chiều khi đi làm, Đỗ Nhược Hồng ghé bên tai cô thì thầm:
"Bố của Tri Niệm nói, trưa nay có qua đó, bảo Hà Tĩnh không đến. Bà cụ mắng ầm lên, bảo cô ta chẳng đáng tin."
Liễu Vân Sương nghe xong chỉ mỉm cười. "Bị đánh thê thảm như hôm qua, cô ta làm sao mà nhanh chóng ló mặt? Cứ chờ đi, chó cắn chó thôi!"
Mộng Vân Thường
Đó trở thành bí mật riêng của mấy người, không ai nói ra nhưng trong lòng ai cũng ngầm chú ý. Quả nhiên, mấy ngày sau, Hà Tĩnh bặt tăm.
Ngược lại, Kiều Dịch Khất đã trở về. Anh đặt trước mặt cô một chồng hợp đồng dày cộm, ánh mắt sáng quắc.
"Hai con phố mà em ngắm trước đây, anh đã mua toàn bộ mặt bằng, cộng lại là năm mươi căn. Thêm cả tòa nhà hai tầng cạnh bách hóa, anh cũng mua luôn. Đây, em cầm lấy hợp đồng đi."
Liễu Vân Sương ngây người. Cô run run cầm lấy mấy tờ giấy kia, trong lòng dậy sóng. Anh mua thật rồi! Mấy chục căn mặt bằng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sau này chẳng cần cố gắng cũng có thể sống phè phỡn.
Kiều Dịch Khất nói tiếp:
"Ở huyện thành, nhà của anh vốn đã đủ. Những chỗ khác anh thấy không đáng. Chỉ có hai căn bên cạnh Cung Tiêu Xã, nhỏ thôi nhưng vị trí ổn, anh mua luôn. Còn nữa, đây là hợp đồng đất ở phía Tây thành phố. Em từng nói chỗ đó sẽ phát triển, anh đi xem thử, quả đúng như em nói. Giá còn rẻ, anh liền xuống tay ngay."
Cô không tin nổi, nhìn anh chằm chằm:
"Vậy ra, mấy ngày nay anh bận rộn là để lo chuyện này sao?"
Anh gật đầu, cười nhẹ:
"Không hẳn, chỉ là tiện theo một khách hàng cũ đi xem hàng. À, mai anh còn phải đi nữa."
"Sao cơ? Mới về mà lại đi?" Cô ngạc nhiên thốt lên.
"Anh muốn đi Vân Nam một chuyến."
"Vân Nam? Xa xôi tận biên giới, anh đến đó làm gì?"
"Bên đó có ngọc thạch," anh giải thích, giọng bình thản. "Trước kia ông nội anh từng chơi đá quý, anh cũng từng theo. Lần này có một người quen mời, anh nghĩ năm nay chưa đi xa đâu, nên thử một phi vụ lớn."
Nghe vậy, lòng cô se lại. "Xa như vậy, lại không quen thân, nhỡ có chuyện gì thì sao? Thời buổi này đi lại không dễ, tàu hỏa mất mấy ngày, trên đường chẳng an toàn chút nào."
"Dịch Khất, chúng ta đã có thể kiếm tiền, hơn nữa anh còn dư dả, đâu cần mạo hiểm thêm nữa?"
Anh nghe mà lòng ấm lên. Anh nắm tay cô, đưa lên má, giọng trầm xuống:
"Không sao. Trước đây anh từng đi rồi, bên đó anh có người quen, lần này đi cũng cùng giới, rất an toàn. Em đừng lo quá."
Cô biết có nói thêm cũng vô ích, chỉ còn cách dặn dò hết lời. Tranh thủ lúc còn ở bên nhau, cô chuẩn bị ít đồ ăn để anh mang theo.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương ngồi gói từng miếng sủi cảo, dặn anh tỉ mỉ:
"Trong hộp này là sủi cảo, anh chia cho Khánh Tử với Hỉ Tử ăn nhé. Hộp kia là thịt khô em chiên sẵn, nóng thế này, anh cố ăn hết trong hai ngày. Đói thì ăn, đừng nhịn. Đây còn mấy cái bánh mì và đồ hộp, trong nhà có gì em gom hết rồi, anh mang đi cả. Trên tàu không phải ai cũng tốt, anh phải để ý. Đến bữa thì ăn cơm, khát thì uống nước, tối cũng đừng lơ là, nghe chưa?"
Kiều Dịch Khất nhìn cô bận rộn mà trong lòng nghẹn lại, khẽ thở dài. Đôi mắt anh ánh lên sự lưu luyến, chẳng nỡ rời đi.
"Được rồi, em đừng lo, anh sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Nhưng mà... càng sắp đi, anh càng không nỡ rời xa em."
Trong lòng Liễu Vân Sương cũng tràn ngập lưu luyến. Trước đây, Kiều Dịch Khất có bận rộn thì cũng chỉ loanh quanh trong huyện, chưa bao giờ đi xa đến thế. Lần này phải lên tận biên giới, khoảng cách ấy chẳng khác nào một trời một vực, như cách biệt Nam Bắc.
"Thôi, em không nói nhiều nữa. Anh nhớ kỹ cho em, tiền nong có hay không cũng chẳng quan trọng. An toàn là trên hết, nghe rõ chưa?"
"Ừ, anh hiểu rồi, em đừng lo. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Đợi chuyến này kết thúc, mùa trái cây thu hoạch xong, nhà mới cũng xong xuôi, lúc ấy mình chọn ngày lành tháng tốt mà làm hôn lễ."
Anh vừa nói vừa chăm chú nhìn nét mặt của cô, như muốn khắc ghi vào lòng từng nụ cười, từng ánh mắt.
"Vâng, bận rộn qua giai đoạn này thôi, đến lúc đó chúng ta nhất định phải tổ chức thật long trọng."
"Được, vậy em cứ chờ anh trở về."
Nghe được câu hứa hẹn từ cô, Kiều Dịch Khất mới yên lòng. Hai người quyến luyến không rời, nhưng cuối cùng anh vẫn phải quay đi. Lần này, Khánh Tử với Hỉ Tử đều bận ở huyện, không ai về cùng, anh chỉ ghé về một đêm để gặp mặt cô rồi lại phải đi ngay.
Chiếc xe đạp lăn bánh ra khỏi cổng, bóng dáng anh dần nhỏ lại, để lại một khoảng trống buồn bã trong lòng cô. Giờ đây, Kiều Dịch Khất đã in hằn trong tim cô, chẳng phải thứ tình yêu bùng cháy mãnh liệt, mà là sự gắn bó thầm lặng, thói quen ngày qua ngày, càng lúc càng sâu đậm.
May mắn thay, mận ở huyện thành bán rất chạy. Có người còn mua cả rổ lớn để đem biếu tặng. Trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng cũng bắt đầu được nhiều người tìm mua. Ban đầu chỉ là khách quen, nhưng ăn thử một lần rồi lại quay lại, còn giới thiệu cho hàng xóm. Có lúc, trứng gà còn không đủ mà bán, đến mức Liễu Vũ Yên phải nhận đặt trước, bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Tiểu Yến bên kia cũng rất ổn thỏa. Tính cô nghiêm túc, ít lời, sống chung với Hứa Tri Niệm lại càng hòa thuận. Vân Sương đã ghé xem vài lần, thấy cửa hàng sạch sẽ, khách khứa ra vào cũng được tiếp đón chu đáo, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo.