Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 431

Mùa này, táo đã bắt đầu chín, kế đó sẽ đến lê, táo tàu, sơn tra, hồng và lựu. Các loại quả ấy lại đủ giống, đủ hương vị, phong phú đến hoa cả mắt. Quả thật, giống cây ăn quả mà Kiều Dịch Khất mang về nhiều đến mức cô cũng không ngờ.

Hôm nay, vừa từ trên núi về, Vân Sương đã thấy một cảnh bất ngờ ngay trước cổng. Đỗ Nhược Hồng đang ôm chặt một người mà khóc đến nghẹn ngào. Cô bước nhanh lại, đến gần mới nhận ra đó là Hứa Tri Thành – đứa trẻ năm nào nay đã thành chàng trai.

Mộng Vân Thường

"Thím hai, có phải thím không? Thím hai ơi!"

Đỗ Nhược Hồng nghe tiếng gọi thì vội buông con trai ra, nước mắt lưng tròng quay đầu lại.

"Đúng rồi, là thím hai của con đấy. Vân Sương, Tri Thành nó về rồi!"

Mấy năm không gặp, Hứa Tri Thành đã cao lớn rắn rỏi, gương mặt sáng sủa hệt như khi còn nhỏ.

"Ôi, thím hai sao mà càng ngày càng xinh đẹp, cháu suýt thì không nhận ra."

Vân Sương cười, bước tới gần. Trong lòng cô dâng lên một niềm cảm xúc lạ. Đứa trẻ này vốn là cô nhìn từ bé đến lớn, so với đám đàn ông cùng thế hệ ở nhà họ Hứa, chỉ có cậu là người ngay thẳng, chưa từng a dua theo kẻ xấu. Dù là kiếp trước, cậu cũng không hề cấu kết cùng Hứa Tri Vi để bắt nạt cô và bọn nhỏ.

"Tri Thành, cao quá rồi đấy. Còn biết nịnh thím nữa à? Hôm nay mới về đến nơi sao?"

"Vâng, cháu vừa xuống xe. Giờ xe buýt tiện lắm, chạy thẳng đến tận cửa nhà rồi."

"Đúng thế, về rồi thì ở lại nhiều ngày, mẹ cháu mong cháu lắm."

Hứa Tri Thành nhìn sang mẹ, trong mắt thoáng xao động. Dù đi xa bao năm, cuối cùng vẫn nhớ nhung mái nhà này.

"À, thím hai, sao lại không thấy chú hai? Hai người chuyển hẳn về đây ở rồi ạ?"

Vừa hỏi xong, cả hai người phụ nữ đều khẽ khựng lại, gương mặt thoáng lộ vẻ khó xử. Đỗ Nhược Hồng nhìn Vân Sương bằng ánh mắt đầy áy náy. Còn Vân Sương chỉ cười nhẹ, không giải thích gì thêm.

"Chị dâu, hôm nay chị cứ ở nhà với Tri Thành, làm cho con ít món ngon mà bồi bổ. Chuyện công việc cứ để đó, không cần phải ra đồng nữa."

Đỗ Nhược Hồng hiểu đây là sự ưu ái của Vân Sương, vội vàng gật đầu liên hồi.

"Vân Sương, cảm ơn em. Chị đưa con về nghỉ trước, chiều sẽ qua sau."

"Vâng, chị cứ đưa cháu về trước đi."

Tri Thành hơi thắc mắc, nhưng vẫn lễ phép chào rồi đi theo mẹ. Thế nhưng, vừa đi ngang qua cổng, cậu không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi:

"Mẹ, không phải chúng ta về nhà sao? Giờ còn muốn đi đâu nữa vậy?"

Nghe con hỏi, Đỗ Nhược Hồng khựng lại, ánh mắt chợt u ám. Bà khẽ thở dài một tiếng, giọng nghẹn ngào:

"Tri Thành à… mấy năm con không ở nhà, nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi…"

Trước đây, Đỗ Nhược Hồng không nói với Hứa Tri Thành là vì sợ con trai phân tâm khi đang ở trong quân đội. Bây giờ cậu đã về rồi, bà không còn giấu giếm nữa, chuyện gì cũng kể tường tận.

Vừa hay, họ cũng đã dọn đến nhà mới. Hứa Tri Thành nhìn ngôi nhà khang trang trước mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ ngờ vực. Hứa Tri Tâm nghe tiếng động, vội chạy ra đón.

Ba mẹ con ngồi xuống phòng khách. Đỗ Nhược Hồng chậm rãi thuật lại từng chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua: từ việc Liễu Vân Sương ly hôn với Hứa Lam Hà, cho đến những cuộc cãi vã ầm ĩ với nhà họ Hứa, rồi cả chuyện cả nhà phải chuyển ra ngoài sống riêng.

Tất nhiên, Hứa Tri Tâm không quên thêm chút “mắm muối”, càng kể càng chua ngoa, nào là "bên nhà cũ chẳng ra gì, đối xử bạc bẽo".

Bà quay sang con trai, giọng vừa khuyên vừa dặn:

"Tri Thành, bây giờ cả nhà ta đều phải dựa vào thím hai con. Thím ấy thương nhà mình, đối xử rất tốt. Sau này ở trước mặt thím, con tuyệt đối đừng nhắc đến Hứa Lam Hà nữa, nghe chưa?"

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

"Mẹ, trước kia con không biết, nhưng bây giờ con đã hiểu rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu."

Nói xong, cậu đứng bật dậy. Đỗ Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi:

"Con đi đâu thế? Vừa mới về mà đã muốn ra ngoài rồi sao?"

"Mẹ, con đi thăm bà nội. Đây là ít đồ con mua cho cả nhà, còn có quần áo nữa. Mẹ thử xem có vừa không."

Nghe thế, Đỗ Nhược Hồng không cản. Bà cụ Hứa xưa nay trọng nam khinh nữ, đối với Tri Thành thì còn có chút tử tế. Thằng bé muốn đi, cứ để nó đi. Dù sao cũng không thể làm như chưa từng tồn tại.

Liễu Vân Sương thì chẳng buồn quan tâm, chuyện đó vốn thuộc về nhà Đỗ Nhược Hồng, chẳng liên can gì tới cô.

Ngày hôm ấy, Lý Quốc Phong báo tin: mấy loại quả khác trên núi cũng đã chín, ngày mai có thể hái được nhiều rồi, phải thuê thêm nhân công. Liễu Vân Sương còn dặn Trương Tùng trên đường về nhớ đưa lũ trẻ về cùng. Quả đã chín, bọn nhỏ lại mê ăn, tất nhiên phải cho chúng được nếm.

Lần này còn có cả Lãnh Thu Hương và hai đứa lớn đi theo. Chỉ ít hôm nữa là khai giảng, tranh thủ mấy ngày cuối này cho chúng thỏa sức chạy nhảy trên núi cũng tốt.

Đến gần trưa, mọi người về vừa kịp bữa. Liễu Vân Sương nấu nồi sườn hầm đậu cô ve, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Vui mừng nhất là Hứa Trí Ý. Con bé nhỏ tuổi, lần trước Vân Sương sợ nó lạc nên chẳng cho chơi lâu. Bây giờ có anh chị đi cùng, nó vui đến sáng rỡ cả mặt.

Sáng hôm sau, lũ trẻ mang giỏ nhỏ, hí hửng chạy lên núi. Chúng đang tuổi lớn, trèo cây hái quả nhanh thoăn thoắt. Người lớn cũng góp sức.

Liễu Vân Sương làm xong việc nhà, liền đi theo. Bây giờ Kiều Dịch Khất vắng nhà, việc gì cũng đến tay cô và Liễu Phi Tuyết. Một người lo vườn rau, một người lên núi.

Từ xa, cô đã thấy một bóng dáng lực lưỡng đang khuân vác. Nhìn kỹ, hóa ra là Hứa Tri Thành. Cậu nhìn thấy cô thì nhe răng cười, hàm răng trắng sáng lộ rõ.

"Thím hai, thím cũng lên rồi ạ. Cháu ở nhà không có việc gì, nên qua đây giúp một tay."

Liễu Vân Sương gật đầu:

"Được, có cháu hỗ trợ thì vất vả bớt nhiều."

Cậu không tham gia hái quả, chỉ lo sắp xếp rồi vác lên xe. Công việc nặng nhọc nhưng cậu làm hăng hái, chẳng than nửa lời.

Lý Quốc Phong và ông Ba đều bận rộn, Vân Sương cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ chọn một cây hải đường rồi cùng hái quả.

Bình Luận (0)
Comment