Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 432

Cuối ngày, tính sơ sơ được khoảng một nghìn cân trái cây. Lý Quốc Phong lo lắng kéo cô lại:

"Vân Sương, cô nhìn đi, quả đã chín hàng loạt. Tôi tính chưa đến hai ngày nữa, mỗi ngày phải thu vài nghìn cân. Đến khi rộ mùa, e rằng lên đến cả vạn cân. Huyện thành chúng ta liệu có bán hết được không? Quả không giống hàng hóa khác, chậm một, hai ngày là hỏng cả."

Cô điềm nhiên đáp:

"Anh đừng lo. Trước hết cứ để họ bán. Nếu nhiều quá thì chúng ta mang xuống huyện thành bày sạp. Cứ yên tâm, tôi đã tính đường lui rồi."

Nghe vậy, Lý Quốc Phong mới tạm yên lòng.

Hứa Tri Thành hôm đó không về nhà, mà đi theo Trương Tùng lên huyện thành. Hứa Tri Tâm cũng đi cùng. Dù đã trở về mấy hôm, nhưng cậu vẫn chưa gặp Hứa Tri Niệm.

Buổi chiều, Liễu Vân Sương lại ghé sang nhà Trần Sở Nga. Trước cửa nhà họ đã dựng một gian nhỏ, bên trong đặt sẵn quầy hàng.

Toàn bộ cửa sổ được lắp kính sáng choang, tường vôi trắng muốt, nhìn vào sạch sẽ ngăn nắp hẳn hoi. Thấy Vân Sương đến một mình, Trần Sở Nga thoáng ngạc nhiên:

Mộng Vân Thường

"Ơ, Tri Ý đâu? Sao không dắt con bé theo cùng?"

"Tri Tình với mấy đứa nhỏ về rồi, tụi nó đang chạy nhảy trên núi cả."

"Tri Tình về rồi à? Bên đó chắc bận rộn lắm nhỉ. Ngày mai để tôi bảo thằng Tử Lý qua đó giúp một tay hái quả nhé."

"Không cần đâu. Cứ để Tử Lý ở nhà trông con bé Tử Yên giúp cô thì hơn, đỡ vất vả hơn nhiều. Hàng hóa bên cô thế nào rồi?"

Nghe vậy, Trần Sở Nga cũng không cãi thêm, chỉ gật gù:

"Nhập cũng kha khá rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Lần trước đi cùng mọi người, có mấy loại hàng đã hết sạch, ngày mai chắc phải nhờ chồng tôi chạy lên thành phố thêm chuyến nữa. Cô xem, hàng trong tay tôi chẳng nhiều nhặn gì, thế mà người đến xem thì không ít đâu. Có người chỉ ngó cho vui, nhưng cũng có người chịu mở hầu bao. Hôm qua tôi bán được tận bốn đồng cơ đấy!"

Ánh mắt cô ta sáng rỡ, vừa nói vừa cười, rõ ràng là lòng đầy hứng khởi.

"Ừ, cứ từ từ thôi, đừng sốt ruột. Mấy hôm nay trời oi ả, cô thử nhập thêm kem que mà bán. Trẻ con thích lắm, bảo đảm bán chạy."

"Tôi cũng đang tính rồi. Có khi ngày mai nhập luôn một thể. Vân Sương à, thật sự tôi phải cảm ơn cô đấy. Nếu không có cô góp ý, chắc tôi vẫn loanh quanh ở nhà, vừa trông con vừa ngồi thở dài."

"Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, chủ yếu vẫn là nhờ hai vợ chồng cô biết bàn bạc. Thêm vào đó, chồng cô cũng chịu khó, cả nhà hòa thuận, đấy mới là cái gốc quý giá nhất."

"Đúng thế! Tôi tin cuộc sống của mình rồi sẽ tốt hơn, nhất định thế!"

Nhìn Trần Sở Nga phấn chấn, Liễu Vân Sương cũng mỉm cười. Kiếp trước, chỉ vì chuyện liên quan đến cô, mà Trương Trường Minh bị mất chức cán bộ thôn. Nhưng kiếp này, vợ chồng họ lại có cửa hàng tạp hóa, coi như có chỗ đứng vững vàng. Ruộng đất giờ chia đều, ai nấy cũng chăm chỉ, có dư tiền trong tay thì phải tìm chỗ tiêu, cửa hàng tạp hóa trong thôn là lựa chọn hàng đầu. Nông nhàn thì phụ nữ, đàn ông đều muốn kiếm thêm đồng ra đồng vào, cuộc sống tất nhiên sẽ dần khấm khá. Nếu hai vợ chồng biết kinh doanh, chẳng cần nói chuyện phát tài, chỉ riêng đủ ăn đủ mặc đã hơn khối người chỉ biết cắm đầu làm ruộng.

Trong lòng, Vân Sương thầm nghĩ, dù có ra sao, kiếp này cũng sẽ không để Trương Trường Minh và Trần Sở Nga phải chịu cảnh như trước kia.

Ba ngày sau, mùa quả bội thu. Chỉ riêng hôm nay đã hái được tận bốn nghìn cân. Hai nghìn cân chuyển thẳng lên chợ lớn và nhà hàng, còn dư lại hai nghìn. Đúng dịp trấn Thanh Dương có phiên chợ, cô bảo Lý Quốc Phong chở năm trăm cân ra đó bán, nhờ thêm Trịnh Hải Sinh đi cùng. Số còn lại một nghìn năm trăm cân, cô quyết định mang lên huyện thành, tự bày sạp bán lấy.

Hôm nay, Trương Tùng chạy xe liền hai chuyến. Chuyến đầu đưa hàng đến chợ và nhà hàng quốc doanh, rồi quay lại đón cả nhóm. Vì thế, họ phải đi từ sớm. Trong nhà, mấy đứa nhỏ đã có Hứa Tri Tình trông nom, thêm Đỗ Nhược Hồng với Lý Nguyệt Lan nữa, cô cũng yên tâm.

Lần này, cô mang theo Liễu Phi Tuyết cùng Trương Tùng. Hứa Tri Thành thấy ở nhà rảnh rỗi cũng xin đi theo. Dạo gần đây, cậu ở trên núi phụ giúp liên tục, việc gì cũng xông pha, từ hái quả đến bốc vác chất hàng. Cô định trả công như người lớn, nhưng cậu dứt khoát không lấy, nói chỉ muốn giúp. Vân Sương cũng ái ngại, trong bụng đã tính cuối tháng sẽ lặng lẽ đưa cho Đỗ Nhược Hồng một phong bao đỏ.

Trên đường, không khí rộn rã. Liễu Phi Tuyết với Hứa Tri Thành khá hợp chuyện, chung quy cả hai đều là lính xuất ngũ.

"Lần này cậu giải ngũ rồi, định tính đường thế nào?" Phi Tuyết hỏi.

Tri Thành gãi đầu:

"Em cũng có tìm hiểu vài đơn vị, tưởng đâu ổn. Nhưng nhờ người quen hỏi, họ nói chỗ đó không thiếu người. Nếu có nhận thì cũng chỉ là mấy việc lặt vặt, lại còn phải bỏ ra ít tiền mới chen chân vào được."

"Haiz…" Phi Tuyết thở dài não nề. "Lúc tôi giải ngũ cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Nếu không có tay nghề đặc thù, hoặc may mắn vào mấy chỗ ít cạnh tranh thì rất khó xin việc đàng hoàng."

Những người có nhiều thành tích trong quân đội thì đi đâu cũng được chào đón.

Còn những người lính bình thường như họ xuất ngũ trở về thì giống như những viên gạch vậy, cần chỗ nào thì dùng đến chỗ đó.

Vấn đề là rất nhiều nơi không cần đến, nhất là ở một nơi nhỏ bé như huyện thành.

"Không sao đâu, cứ từ từ, dù sao cậu cũng mới về, nếu không xin được việc thì cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian."

Bình Luận (0)
Comment