Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 433

《 Chương trướcChương tiếp 》"Vâng, em cũng đã nghĩ kỹ lắm rồi. Mấy năm nay nhà mình coi như ăn nên làm ra, đâu còn thiếu thốn như xưa nữa. Thực ra, em thấy cũng chẳng nhất thiết phải đi làm xa. Thím hai bây giờ có đi đâu đâu, mà vẫn sống ổn, nhờ hợp tác trồng rau, trồng cây ăn quả. Em nghĩ, con đường đó rất đáng để học hỏi."

Nghe cậu nói vậy, Liễu Vân Sương khẽ gật đầu, ánh mắt như nhìn thấu được nỗi lo của cậu.

"Tri Thành à, thế cháu có tính ở lại đội sản xuất Hồng Tinh không? Đi làm xa có cái lợi của nó, nhưng ở lại nhà cũng đâu phải không hay. Thời buổi này, chỗ nào cũng có cơ hội, chỉ cần mình chịu khó, rồi cũng có thể kiếm ra tiền thôi. Đi làm hay ở nhà, rốt cuộc cũng chỉ là để mưu sinh. Nếu cháu kiếm được tiền ngay tại đây, chẳng phải cũng là một con đường sáng sao?"

Mộng Vân Thường

Cô không hề ép buộc, cũng không chỉ trích, mà nói như đang phân tích thời cuộc, vừa khách quan vừa nhẹ nhàng.

"Vâng, thím hai nói đúng. Mấy hôm nay cháu về, đi quanh đội sản xuất, cháu thấy thay đổi nhiều lắm. Cháu cũng có hỏi mẹ, mẹ bảo mấy ngọn núi vẫn cho thuê lại, nhưng vốn ban đầu thì lớn quá… cháu sợ không kham nổi."

Ý của cậu rất rõ: tiền thì chẳng có bao nhiêu.

Liễu Vân Sương hiểu chứ, tiền xuất ngũ của cậu chắc chẳng được bao, thuê đất, trồng cây ăn quả, rồi thuê thêm người, tất cả cộng lại thì đúng là gánh nặng.

"Không sao, đời còn dài mà. Cơ hội thì nhiều, cháu cứ thong thả mà tìm hiểu. Nhưng chuyện xin việc ở ngoài, cũng đừng bỏ hẳn. Cứ thử cả hai, bên nào hợp thì chọn bên đó, cháu đừng bó buộc bản thân."

"Vâng, thím hai, cháu nhớ rồi."

Trong kiếp trước, Hứa Tri Thành có được việc cũng phải chạy vạy, mất không ít tiền. Nhưng rồi nhờ có năng lực, lại biết cầu tiến, nên chẳng mấy chốc leo lên làm lãnh đạo cấp trung. Đến lúc Liễu Vân Sương mất, cậu đã là người có tiếng nói trong nhà máy.

Nói chuyện chưa dứt, cả nhóm đã đi đến cổng nhà máy thép. Nhà máy này lớn, chia thành khu Đông và khu Tây, tổng cộng hơn năm ngàn công nhân. Đúng giờ tan ca buổi trưa, từng dòng người như thác lũ ào ra, chen chúc trên con đường chật hẹp. Người thì dắt xe đạp, người thì đi bộ, rộn ràng náo nhiệt như chợ phiên.

Cả nhóm đã chọn sẵn ngã tư ngay trước cổng, vừa gần khu tập thể công nhân, vừa thuận đường qua lại. Đây là vị trí vàng, Liễu Vân Sương đã tính toán kỹ càng.

Chỉ chờ đồng hồ điểm mười hai giờ, cổng nhà máy vừa mở, công nhân ùn ùn tuôn ra. Khung cảnh náo nhiệt đến choáng mắt.

Không để lỡ cơ hội, cô cất giọng vang vang:

"Hoa quả tươi đây! Táo ngọt, lê giòn, đào chín mọng, táo tàu, lựu đỏ, hải đường, mận ngon! Hái từ sáng nay, tươi rói đây bà con ơi!"

Tiếng rao vang lên, lập tức có người ghé lại. Một phụ nữ trung niên, tóc cắt ngắn gọn gàng, đạp chiếc xe cọc cạch, dừng ngay trước mặt.

Trước mắt bà ta, từng sọt hoa quả đã được bày ngay ngắn, mỗi loại một sọt, kê đá cho nghiêng ra phía trước để khách dễ nhìn. Dưới ánh nắng, hoa quả óng ánh, màu sắc rực rỡ, trông vừa tươi vừa ngon.

Người phụ nữ chỉ tay:

"Lê này bán bao nhiêu? Nhìn cũng được đấy."

Liễu Phi Tuyết nhanh nhẹn đáp, giọng rõ ràng:

"Chị ơi, hai hào một cân thôi. Toàn bộ đều là lê hái trong sáng nay, chị ăn thử xem. Ngon thì mua, không ngon thì coi như không tính tiền ạ!"

Nói xong, cô lấy sẵn một quả lê đã rửa sạch, gọt nhanh tay rồi đưa miếng tươi rói ra trước mặt khách.

Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy, nếm thử. Vừa cắn một miếng, nước ngọt đã tràn ra, bà ta gật gù:

"Ừm… ngọt lắm, giòn nữa. Hai hào không đắt. Cân cho tôi mười cân đi!"

"Vâng ạ!"

Quả là khách sộp! Mở miệng một cái đã mười cân. Hứa Tri Thành lập tức đưa quả lên cân, động tác dứt khoát. Còn Phi Tuyết đứng bên, không quên bắt chuyện, giọng cố tình nói to cho những người khác cũng nghe:

"Chị thấy đấy, lê nhà chúng tôi ngon thật, nên mới dám để khách nếm thử. Ăn một miếng là mê ngay, bảo đảm lần sau còn tìm đến nữa!"

Người phụ nữ gật gù, vừa thanh toán vừa mỉm cười. Đúng lúc đó, mấy người công nhân khác cũng đứng lại, tò mò nhìn. Có người còn chỉ vào sọt táo:

"Đúng là ngon thật. Cô bé, cho tôi thử miếng táo với!"

"Vâng ạ!"

Phi Tuyết chẳng ngại, gọt ngay một miếng to, tận một phần tư quả, đưa cho khách.

Khách vừa nếm đã sáng mắt lên:

"Ừm, cái này ngon hơn cả lê! Cho tôi mười cân táo nữa nhé!"

"Vâng ạ!"

Người phụ nữ kia vừa dứt lời đã kéo xe tấp vào lề, chẳng nói chẳng rằng, tự mình chọn lựa. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên cũng chậm rãi bước tới. Dáng vẻ gầy gò, quần áo còn dính bụi than, trông như vừa từ xưởng ra. Nhưng nhìn kỹ thì khác, khí chất không hề nghèo khổ, trái lại có vẻ sung túc, ăn uống đủ đầy.

"Cô bé, cho tôi nếm thử quả lê này xem nào."

"Vâng ạ."

Liễu Phi Tuyết liền nhanh nhảu, cắt ngay vài miếng đưa cho khách. Động tác lưu loát như đã quen lắm rồi. Câu nói "ai cũng có thể nếm thử, mua hay không mua cũng không sao" vừa vang lên, ngay lập tức thu hút một đám người xúm lại.

Người ta vốn tò mò, lại thêm tâm lý ham chút lợi nhỏ, chẳng ai nỡ bỏ qua. Thử một miếng, vị ngọt thanh lan xuống tận cổ họng, ai mà kìm được? Thế là người này mua, người kia cũng chẳng nỡ quay lưng. Hàng của họ rõ ràng ngon hơn hẳn mấy sạp ngoài chợ.

Chỉ chốc lát, nơi đây náo nhiệt như vỡ chợ. Công nhân tan ca kéo đến đông nghịt, mà cả khu vực chỉ lác đác vài hàng hoa quả, đương nhiên quầy của Liễu Vân Sương và mọi người nhanh chóng bị vây kín. Người càng đông lại càng hút thêm nhiều kẻ hiếu kỳ. Nhìn cảnh chen chúc ấy, không khí chẳng khác nào hội chợ quê.

Đến tận 1 giờ chiều, dòng người mới bắt đầu vơi. Mồ hôi ai nấy đều thấm ướt lưng áo, nhưng đổi lại, chỉ trong một tiếng đồng hồ, số hoa quả bán đi đã được phân nửa.

"Thím hai, đông quá trời ạ, vừa rồi cháu hoa cả mắt, suýt nữa thì rối tung lên. Nhưng mà… cháu nghĩ, hoa quả bán được thế này, liệu bán thứ khác có ổn không nhỉ?"

Liễu Vân Sương khẽ lau mồ hôi:

"Nơi nào có người, nơi đó có thị trường. Chỉ cần là thứ dân tình cần, từ ăn mặc cho đến ở, đi lại… thì sợ gì không có người mua."

Hứa Tri Thành nghe vậy, không nói thêm gì, chỉ gật gù. Trong mắt cậu, rõ ràng có gì đó đang tính toán, nhưng Vân Sương cũng không tiện hỏi.

Khoảng 1 giờ rưỡi, công nhân lại lục tục ra ca, dòng người đông lên lần nữa.

"Nghe bảo ở đây có bán hoa quả, tôi đến muộn, tưởng chẳng còn ai. Thế… có được nếm thử không?"

Một người đàn ông còn trẻ vừa bước tới đã hỏi.

"Đương nhiên rồi ạ, mời anh thử quả táo này."

Liễu Phi Tuyết tươi cười, tay thoăn thoắt cắt miếng táo đưa cho khách. Người đàn ông cắn một miếng, đôi mắt lập tức sáng rực.

"Ngon thật! Bảo sao cả khu tập thể ai cũng nhắc. Cho tôi 5 cân!"

"Vâng, anh chờ chút ạ!"
Bình Luận (0)
Comment