Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 434

Trương Tùng cùng Hứa Tri Thành nhanh chóng bước ra, giúp cân đong. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Ngay lúc khách này vừa trả tiền, một người đàn ông khác phóng xe đạp tới. Vị khách kia trả tiền xong thấy thế liền gọi với theo:

"Ôi chao, Tiểu Hứa, lại đây thử xem. Hoa quả ở đây ngon lắm!"

Người đó chính là Hứa Lam Hải. Anh ta thoáng khựng lại khi nhận ra Liễu Vân Sương đứng ở bên quầy, nhưng lại cố tình làm ngơ, ánh mắt như chưa từng thấy cô.

"Tri Thành, cháu về từ bao giờ thế?"

"Chú ba, cháu về mấy hôm rồi. Vẫn chưa kịp gặp chú. Nghe bà nội bảo chú đang làm ở nhà máy thép, nào ngờ lại gặp chú ở đây. Bao giờ chú được nghỉ phép về nhà ạ?"

Hai chú cháu nói dăm câu khách sáo. Trong lúc đó, Vân Sương thản nhiên quay đi, chẳng thèm liếc Lam Hải một cái. Thái độ dửng dưng, như thể người kia chỉ là kẻ qua đường.

Lam Hải đứng lại khá lâu, mắt nhìn mà lòng dậy sóng, nhưng ngoài miệng chẳng nói thêm câu nào. Anh chỉ lặng lẽ kéo Tri Thành ra một góc để chuyện trò. Vân Sương mải tiếp khách, chẳng nghe rõ bọn họ nói gì.

Đến tận 2 giờ, công nhân đều đã trở lại làm việc, dòng người dần thưa. Không gian bỗng trở nên trống vắng hẳn.

"Chị cả, còn lại chừng vài chục cân thôi."

"Vậy thì ngừng bán. Đem qua cửa hàng rau quả gửi bán hộ, tối chưa hết thì cứ thanh lý cho gọn. Đồ ăn không thể để hư phí được."

Hôm nay bán hàng coi như một trận thắng lớn. Ai nấy đều thở phào, trong lòng thỏa mãn. Sau khi chất hàng lên xe, cả nhóm hướng về chợ lớn.

Cả buổi trưa chưa ai kịp ăn, bụng đều sôi réo. Vừa ghé xuống, Vân Sương liền gọi mọi người qua quán ăn vặt mới mở ngay bên cạnh. Nào bánh tráng nướng, nào mì xào, miến chua cay… Mỗi người gọi một phần, ông chủ còn hào phóng tặng thêm đĩa dưa góp chua ngọt.

Ngồi xuống bàn, Hứa Tri Thành lại bật cười, nửa thật nửa đùa:

"Thím hai, cháu không ngờ hoa quả lại dễ bán đến thế. Hôm nay chắc chúng ta bán được tầm bốn nghìn cân. Nếu hết sạch thì cũng phải tám trăm tệ, còn nhiều hơn cả lương một năm của khối công nhân rồi đấy!"

Mộng Vân Thường

Hứa Tri Thành nói xong, mắt ánh lên chút kích động, rõ ràng đã bị con số đó làm rung động.

Liễu Vân Sương cười nhạt, giọng không nhanh không chậm:

"Đừng vội mừng. Đã chắc gì bán hết đâu. Hơn nữa, chỗ nào mang sang trấn Thanh Dương thì giá phải hạ xuống. Quan trọng nhất, tám trăm đó đâu phải lợi nhuận ròng. Bao nhiêu vốn liếng đổ ra từ trước, chưa chắc năm nay đã thu hồi được."

Cậu khựng lại, rồi vẫn cố nói:

"Dù sao đi nữa, thu nhập như thế cũng đáng để thử lắm chứ. Hôm nay chú ba có ghé tìm cháu, nói ông ấy cũng nhận thầu mấy ngọn núi, trồng cây ăn quả. Ông ấy còn bảo cháu sang đó giúp một tay."

Liễu Vân Sương nghe tới đây, đáy mắt lóe lên vẻ châm biếm. Ra là Hứa Lam Hải lại giở trò, muốn kéo Tri Thành về phe mình! Lúc nào cũng thiếu tiền, mà còn muốn vơ vét thêm nhân lực. Nếu Tri Thành qua đó, thì chẳng khác nào nộp cả tiền công vào túi chú ba.

Cô hỏi bâng quơ:

"Thế cháu tính sao? Qua đó hợp tác với họ à?"

Trong bụng cô thừa biết, Đỗ Nhược Hồng chắc chắn sẽ không đời nào đồng ý.

Hứa Tri Thành lắc đầu:

"Cháu không đâu. Cháu hiểu tính chú ba rồi, làm ăn với ông ấy thì sớm muộn cũng sinh chuyện. Đã nhận thầu núi rồi mà còn đi làm công, chứng tỏ chỉ coi đó là tay trái. Làm kiểu nửa vời thế thì cháu không tin sẽ thành công."

Cậu hạ giọng, có chút chua xót:

"Với lại, bây giờ cháu chưa tính đến chuyện đầu tư lớn. Mẹ cháu bảo sang năm xây nhà, cháu còn phải đưa tiền cho mẹ. Cháu nào có dư dả gì đâu."

Liễu Vân Sương gật đầu, giọng trấn an:

"Thế thì đừng vội. Cháu cứ tìm việc nào ổn định trước đã. Có chỗ dựa rồi, sau này tính tiếp cũng chưa muộn."

"Vâng, thím hai."

Cô không nói gì thêm, quay sang ăn cơm.



Chiều tối, Liễu Vân Sương ghé cửa hàng tạp hóa. Thành Tiểu Yến và Hứa Tri Niệm đang ngồi rảnh rang, thấy cô đến thì vui mừng, vội bưng ghế, mở nước ngọt mời.

Mấy người ngồi túm tụm, câu chuyện dĩ nhiên xoay quanh việc buôn bán. Hứa Tri Niệm tươi rói, kể hết chuyện doanh số tháng này tăng, khách ngày càng quen mặt, dần dần chấp nhận cửa hàng của họ.

"Chủ yếu là giá bên mình rẻ hơn, thái độ cũng niềm nở. Người già tới mua, hỏi han bao nhiêu cũng chẳng cáu gắt, thế nên họ quay lại hoài."

Liễu Vân Sương nghe vậy thì gật gù, giọng chắc nịch:

"Tốt, cứ thế mà làm. Tháng này chị sẽ thưởng thêm cho hai em, cố gắng nữa thì sang năm cửa hàng này sẽ đứng vững."

Thành Tiểu Yến cười híp mắt, trong lòng nhẹ hẳn. Mười lăm tệ một tháng chẳng nhiều, nhưng với cô, có việc ổn định thế này đã quý lắm rồi. Ở tuổi này, xin việc đâu phải dễ. Việc chính thức thì chẳng đến lượt, việc lặt vặt thì nay có mai mất. Ở đây thì khác, công việc nhẹ nhàng, lại chẳng phải đấu đá, ngày nào cũng vui vẻ.

Liễu Vân Sương ngẫm nghĩ, tạm thời chưa vội tăng lương. Nhưng cô có thói quen: mỗi khi phát thưởng, đều công khai doanh thu để nhân viên hiểu, bán được nhiều thì có nhiều, bán ít thì chia ít. Như vậy mới k*ch th*ch được tinh thần.



Tối muộn, cả nhà mới về. Vừa mở cửa, cơm nước đã dọn sẵn. Hứa Tri Tình cùng mấy đứa nhỏ đã nấu xong: cháo gạo nóng hổi, cà tím băm tỏi, dưa chuột trộn lạnh, thêm đĩa thịt xào ớt xanh. Dưa muối hôm trước cũng được mang ra.

Món ăn đơn giản, nhưng đủ cho cả nhà. Liễu Vân Sương nhìn mà trong lòng ấm áp. Trẻ con lớn rồi, biết nghĩ cho người khác, đặc biệt là Tri Tình – biết chăm sóc em, thay mẹ gánh vác.

Ăn xong, họ lại lấy hoa quả ra tráng miệng. Liễu Phi Tuyết cẩn thận đốt ngải cứu, xua muỗi ngoài cửa. Cả nhà xách ghế đẩu ra ngồi trước cửa, quạt nan phe phẩy, hóng gió đêm.

Đúng lúc ấy, Liễu Phi Tuyết nói:

"Chị cả, lúc chiều em qua chỗ Lý Quốc Phong, anh ấy đã đưa tiền hàng. Số hoa quả hôm nay bán sạch rồi. Chủ yếu nhờ Điền Mẫn, một mình cô ấy mua nhiều lắm. Cô ấy còn bảo ngày mai cần thêm cả nghìn cân nữa, nghe đâu xưởng muốn phát phúc lợi cho công nhân."

Liễu Vân Sương thoáng sững người. Phúc lợi bằng hoa quả? Thời buổi này, chuyện đó đúng là hiếm thấy! Nhưng với họ, chẳng khác nào trời ban cơ hội.

Cô vỗ tay xuống bàn, quả quyết:

"Được, mai em sắp xếp đi. Bán cho họ giá sỉ. Giảm giá thêm một chút đi, với lại nhớ chia cho Điền Mẫn ít hàng."

Bình Luận (0)
Comment