Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 435

"Vâng, em cũng đoán cô ấy mua nhiều là vì Lý Quốc Phong thôi. Hay là mai để anh ấy đi cùng luôn, có khi càng thuận tiện."

"Được, nhưng nhớ báo trước cho bác Ba một tiếng, để bác ấy chuẩn bị tinh thần."

"Vâng."

Hai chị em vừa bàn bạc vừa sắp xếp tiền nong. Liễu Phi Tuyết đưa xấp tiền bán hàng cho chị.

"À, em gái này, chị có chuyện muốn nói riêng với em."

"Chuyện gì vậy chị cả? Chị cứ nói thẳng ra đi."

"Thực ra cũng chẳng có gì to tát. Em thấy đấy, nhà mình hiện giờ chủ yếu sống nhờ cây ăn quả. Rau trong vườn thì cũng sắp cạn rồi. Mùa thu có trồng thêm ít rau, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Đợi đến vụ bắp cải mới lại có việc."

Phi Tuyết gật gù, ánh mắt thoáng qua vẻ suy nghĩ. Thật ra cô cũng biết rõ, bận rộn thế này chỉ là nhất thời, chứ không thể kéo dài mãi.

"Chị cả, chị lo sau này không còn gì bán nữa sao? Em thì thấy cũng không cần lo quá. Năm nay mình đã kiếm được kha khá rồi. Với lại, trước khi rau cạn, mình dựng nhà kính luôn đi. Đến mùa đông, rau bán còn được giá hơn nữa!"

Nói đến đây, gương mặt Phi Tuyết rạng rỡ, nhớ lại cảnh năm ngoái khách chen nhau mua rau ít, lòng lại lâng lâng.

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương khẽ cười:

"Nhà kính thì chắc chắn phải dựng. Cửa hàng rau quả đã mở thì tuyệt đối không được để trống hàng. Nhưng… chị còn có một suy tính khác."

"Ý gì thế chị cả? Nói nhanh đi, em hồi hộp quá rồi!"

Phi Tuyết sốt ruột, giọng gấp gáp, rõ ràng đoán trật hướng.

Vân Sương chậm rãi đáp:

"Hôm nay đi ngang cửa hàng tạp hóa, nghe Tri Niệm bảo bên đó bán đắt như tôm tươi. Chị nghĩ, hay là… nhà mình cũng mở thêm một cửa hàng tạp hóa ở chỗ khác?"

Quả nhiên, mắt Phi Tuyết sáng bừng, tim đập nhanh hơn.

"Chị nói cũng phải! Bây giờ nguồn hàng mình coi như ổn định rồi. Nếu tìm được địa điểm thích hợp, mở thêm cửa hàng tạp hóa nhỏ thì không khó. Vừa dễ làm, vừa không lo áp lực hàng hóa."

"Ừ, cái chính là tìm được người đáng tin mà trông coi thôi."

Thật ra mở tạp hóa chẳng cần kỹ thuật gì ghê gớm. Chỉ cần miệng lưỡi khéo một chút, lại có hàng ổn định, khách quanh đó thì coi như đứng vững.

"Thế chị có chỗ nào để mắt đến chưa? Hay mai mình đi khảo sát thử?"

Vân Sương chắp tay sau lưng, ánh mắt hơi trầm:

"Chị đang tính, mấy hôm trước anh rể em có mua hai căn nhà mặt tiền gần Cung Tiêu Xã. Mình có thể mở tiệm ở đó."

Phi Tuyết nghe xong liền cau mày, phản đối ngay:

"Chị cả, không ổn đâu! Ở đó đã có Cung Tiêu Xã, người ta quen mua sắm ở đó rồi. Mình mà mở ngay cạnh, chắc chắn không cạnh tranh nổi!"

"Chị biết chứ. Ai mà so được với Cung Tiêu Xã. Nhưng em nghe chị nói, tiệm của mình ở cùng con phố thôi, chứ không sát cạnh. Quan trọng nhất, chỗ đó lại gần khu tập thể của nhà máy dệt, mà khu ấy thì… chẳng có lấy một cửa hàng nào!"

Giọng chị càng lúc càng chắc nịch, ánh mắt lóe sáng như đã thấy trước viễn cảnh.

"Em nghĩ mà xem, nếu người ta cần dầu, muối, nước tương… thì chẳng dại gì mà đi xa. Giá ngang nhau, họ chọn ngay cửa hàng gần nhà!"

Phi Tuyết vẫn lưỡng lự:

"Nhưng cũng sẽ có người cố tình ra Cung Tiêu Xã mua đồ."

"Đúng, chắc chắn là thế. Một bộ phận vẫn sẽ đi dạo, mua sắm cho quen. Nhưng… chỉ cần một nửa số người chọn chúng ta thôi, cũng đủ sống rồi."

Nói rồi, Vân Sương đưa thêm một ý tưởng: bán vài thứ nhỏ lẻ như trứng gà, trứng ngỗng. Không cần vốn lớn, rủi ro thấp, lại tiện cho khách.

Phi Tuyết gật đầu, nhưng vẫn lo:

"Chuyện này thử cũng đáng, nhưng… bên đó lấy đâu ra người trông coi?"

"Không khó. Tri Niệm với Thành Tiểu Yến đều đã quen việc, chỉ cần cử một người sang đó."

"Không được đâu chị cả, bên đó phải có ít nhất hai người! Khách ở chợ lớn vốn đã đông, một người nhiều khi còn không xoay kịp nữa là."

Vân Sương khẽ khoát tay, ra hiệu cho em bình tĩnh:

"Nghe chị nói hết đã. Chúng ta sẽ cử một người có kinh nghiệm đi, ngoài ra… chị sẽ tìm thêm hai người mới. Để mấy nhân viên cũ hướng dẫn cho họ, đợi đến khi quen việc thì tự làm được. Sau đó ta tìm thêm vài chỗ tốt để mở cửa hàng mới, em thấy sao?"

Liễu Phi Tuyết nghe vậy thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến mức quên cả chớp mắt.

"Ôi trời ơi, chị cả, chị khác xưa nhiều lắm rồi! Chỉ với ý nghĩ này thôi, chị đã là bà chủ lớn rồi đó! Em theo chị, đúng là quyết định sáng suốt nhất đời em!"

Nói rồi, cô ấy ôm chặt lấy cánh tay Liễu Vân Sương như con nít.

Liễu Vân Sương thấy vậy thì bật cười, khẽ rút tay ra:

"Con bé này, chẳng biết sợ nóng là gì."

Liễu Phi Tuyết bĩu môi, cãi lại ngay:

"Em không phải con bé nữa! Em lớn rồi, chị đừng coi em như trẻ con. Nhưng mà, chị cả à, em thấy chị nói rất đúng. Anh rể cũng đã mua căn nhà kia, sau này chẳng lo tiền thuê, còn kiếm thêm được khối tiền. Tính ra, nước cờ này rất hay."

Liễu Vân Sương gật nhẹ, ánh mắt lóe sáng. Nếu không thật sự có kế hoạch trong lòng, cô đã chẳng buông ra lời như thế.

"Ngày mai chúng ta cứ đi. Em đi cùng chị, xem qua địa điểm. Đợi xong xuôi sẽ cho thi công luôn."

"Được, em nghe chị!"

Hai chị em vừa bàn vừa cười, lòng tràn đầy hy vọng. Cả nhà cùng nhau đồng lòng, mỗi người một tay, chẳng có cảm giác nào tốt hơn thế.

Những ngày này, hoa quả ngày một nhiều. Cứ ba hôm, Liễu Vân Sương lại phải vào huyện bán một chuyến. Lúc thì đứng ở cổng Cung Tiêu Xã, lúc lại ra khu nhà máy đông công nhân. Nhà máy thép cũng ghé mấy lần, nhưng lạ thay, vẫn chưa lần nào chạm mặt Hứa Lam Hải.

Hôm qua vừa về, Đỗ Nhược Hồng đã chạy sang, mang tin sốc tới:

"Chị nghe chưa? Hứa Lam Xuân sinh con rồi!"

"Sinh rồi sao? Sinh con trai hay gái?"

"Con trai. Nghe nói nhà họ Tần vui lắm. Nhưng mà… đứa nhỏ sinh non."

"Sinh non à? Không phải bụng cô ta cũng gần đủ tháng rồi sao?"

"Thiếu nửa tháng. Nghe đâu hôm đó cô ta cãi nhau một trận to với Tần Ngọc Lương, giận dữ quá nên động thai."

Liễu Vân Sương chau mày. Sinh non nửa tháng chẳng phải chuyện gì to tát, đứa trẻ cũng đã thành hình từ lâu. Nhưng cô vẫn thấy buồn cười.

"Sao lại cãi nhau với Tần Ngọc Lương?"

Bình Luận (0)
Comment