Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 436

Đỗ Nhược Hồng hạ giọng, ghé sát tai cô thì thầm như kể bí mật động trời:

"Chẳng phải do Hà Tĩnh đấy à! Bị đánh xong, cô ta chạy đi tìm Tần Ngọc Lương. Nhưng không phải để mách, mà là đòi chia tay. Vừa khóc lóc, vừa làm bộ đáng thương. Thế là Tần Ngọc Lương mềm lòng, còn hiểu lầm Lam Xuân nữa chứ."

Liễu Vân Sương hừ lạnh trong bụng. Cái kiểu đàn bà này thì trò nào cũng diễn được.

Đỗ Nhược Hồng lại kể tiếp:

"Chuyện này giấu làm sao nổi. Hai đứa con của Tần Ngọc Lương vốn chẳng ưa Lam Xuân, ăn cơm lỡ miệng nói ra. Cô ta tức quá, nổi khùng cãi nhau, ai ngờ tức tới phát động thai."

Liễu Vân Sương nhướn mày:

"Vậy tức là, cô ta vẫn chưa biết rõ quan hệ thật sự của hai người kia?"

"Chắc chưa đâu. Dù sao, lời trẻ con nói, mấy ai coi trọng. Với lại, chỉ dăm ba câu thì cũng chưa thể làm gì. À, bà cụ cũng đã về rồi, nói là lo cho con ở cữ xong thì giờ dọn đồ, nhờ Tri Thành đưa lên huyện."

Cô khẽ gật đầu. Nghe thế thì chắc chắn là thật, bởi đứa trẻ kia không có lý do gì để bịa. Sinh con trai, Lam Xuân chắc đang hí hửng nghĩ mình có chỗ đứng ở nhà họ Tần. Nhưng với cái tính háo thắng đó, cộng thêm Hà Tĩnh – kẻ chuyên phá rối – thì ngày yên ổn e rằng chẳng bao nhiêu.

"Thôi, chị dâu, em biết rồi. Thế Tri Thành đã về chưa?"

"Chưa, nó đưa người ta đi, bảo tối nay mới về."

"Ừ, vậy em về trước."

Liễu Vân Sương cũng chẳng buồn nói thêm. Công việc chất đống, không có thời gian rảnh để lo chuyện vặt của người khác.

Ngày mai dự kiến có hơn hai vạn cân hoa quả chở tới – chuyến hàng cuối cùng trong năm. Sau đó, sản lượng sẽ giảm dần. Ngoài trấn Thanh Dương, cô còn phải mở rộng sang mấy thị trấn lân cận.

Để tiêu thụ, cô đã thuê thêm vài người khéo miệng, giỏi chào hàng. Không chỉ bán trong huyện, cô còn có ý định mang hàng lên tận thành phố. Nếu không, số lượng lớn như thế này, chắc chắn ôm lỗ.

Những ai trong nhà có thể làm việc, đều bị cô lôi ra hết. Ngoài ra, cô cũng thuê thêm người ngoài, nhưng phải là dân trong đội sản xuất, quen biết lâu, đáng tin.

Lần này, lên thành phố sẽ có Trương Tùng đi cùng, Liễu Phi Tuyết cũng không thể thiếu. Ngay cả Hứa Tri Tâm, cô cũng định dẫn theo – giúp được gì thì giúp, vừa là việc vừa là trải nghiệm.

Buổi tối, Hứa Tri Thành cũng trở về. Vừa nghe Liễu Vân Sương định vào thành phố, cậu liền xung phong đi cùng. Thế là đội hình coi như đủ.

Trước đó, Khánh Tử từng nói thành phố buôn bán dễ dàng hơn nhiều. Họ cũng chưa rõ ở đây có quản lý đô thị hay không, nhưng có nhà cửa trong tay thì cũng chẳng lo. Căn nhà hai tầng ngay cạnh trung tâm bách hóa vốn là của họ, nếu ai làm khó thì kéo hàng vào trong là xong.

Lần này, Liễu Phi Tuyết theo cùng. Nhìn thấy căn nhà từng nghe nhắc đến, trong lòng không khỏi xúc động. Nhưng cô ngậm chặt miệng, không dám nói gì, sợ bị tai vách mạch rừng, để người khác ghen ghét thì phiền toái.

Đến nơi, mọi người lập tức bày hàng trước cửa. Quanh đó toàn nhà sáu bảy tầng, lại có mấy khu tập thể chen chúc. Người đi lại đông như mắc cửi. Thấy có hàng rong dựng sạp, dân quanh đó tò mò kéo lại xem ngay.

Liễu Phi Tuyết và cả nhóm vẫn dùng chiêu cũ: trước tiên rao hàng, sau đó mời ăn thử. Giá giữ nguyên hai hào, nhưng rõ ràng dân thành phố tiêu tiền thoải mái hơn. Ăn thử xong khen ngon, có người mua liền hai, ba chục cân. Có người còn gom mỗi loại mấy chục cân, không hề mặc cả.

Tiền cứ thế chảy vào tay, ai nấy mừng rỡ, bận rộn đến mức Hứa Tri Tâm cũng phải chạy qua chạy lại phụ giúp. Không khí rộn ràng, tưởng đâu một ngày yên lành, nào ngờ tai họa lại kéo tới.

Một giọng the thé vang lên giữa đám đông:

"Ối giời, tôi cứ tưởng ai, hóa ra là loại đàn bà rách nát mà anh trai tôi đá đi! Không xin nổi việc, giờ phải ra đường bán táo bán lê thế này à?"

Liễu Phi Tuyết ngẩng lên, liền thấy Trần Hữu Lâm đang vênh váo, mặt đầy tự đắc. Cô chỉ liếc một cái, chẳng buồn đáp, tiếp tục cân hàng cho khách.

Chính sự thờ ơ ấy khiến Trần Hữu Lâm đỏ mặt tía tai. Cô ta lao tới, hất tung cái cân xuống đất.

"Liễu Phi Tuyết, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô câm điếc hả?!"

Liễu Vân Sương lập tức bước ra, đẩy mạnh vai cô ta:

"Cô nói thì người ta phải trả lời chắc? Cô là cái thá gì mà bắt người khác nghe? Đây là số táo một đồng, hất đổ thì bồi thường ngay!"

Đúng lúc này, vị khách vừa trả tiền táo cũng tức giận quát:

"Cô gái kia bị gì thế? Đây là táo tôi chọn kỹ lắm mới được, cô nói đổ là đổ sao? Mau đền cho tôi!"

Trần Hữu Lâm nghênh mặt, cười khẩy:

"Anh mù à? Sao lại đi mua táo của hạng đàn bà bị chồng bỏ? Em gái nó cũng là thứ đàn bà bị bỏ rơi, cả nhà chẳng ra gì, anh ăn đồ của họ không sợ xui à…"

Lời còn chưa dứt, Hứa Tri Thành đột nhiên đứng bật dậy, giọng vang dội át cả tiếng ồn của chợ:

Mộng Vân Thường

"Sao? Mua táo cũng phải điều tra gia phả hả? Ăn táo của họ thì trời đánh sao? Nói rõ cho tôi nghe xem nào! Đây là xã hội pháp trị, cô tưởng đang ở cái thời mà cô muốn bịa đặt gì cũng được chắc? Có gan thì theo tôi ra đồn công an, xem ai đúng ai sai!"

Ánh mắt cậu sắc như dao, khí thế quân nhân toát ra khiến Trần Hữu Lâm bất giác chùn lại, sắc mặt tái mét.

Cô ta lắp bắp chống chế:

"Anh… anh có quan hệ gì với bọn họ mà bênh chằm chặp như thế? À… tôi hiểu rồi! Chắc anh là tình nhân mới của Liễu Phi Tuyết!"

"Ăn nói linh tinh cái gì thế! Tôi với họ quan hệ gì, cần phải báo cáo cho cô à? Cái chính là hôm nay cô sai. Bồi thường tiền đi rồi cút!"

Hứa Tri Thành đứng thẳng, vai rộng lưng dài, khí chất cứng rắn. Sự hiện diện của cậu càng khiến Trần Hữu Lâm mất mặt.

"Hay nhỉ, một đám hùa với nhau. Cưới phải loại đàn bà giày rách mà còn đắc ý!"

"Con mẹ nó, cô nói cái gì?!"

Liễu Vân Sương nổ tung. Ký ức kiếp trước về những ngày em gái sống khổ sở trong nhà họ Trần ùa về, từng vết thương từng nỗi tủi nhục như bị moi lại.

Cô lao ra, túm chặt cổ áo Trần Hữu Lâm, giọng gằn từng chữ:

"Đừng mở miệng nhục mạ người khác như vậy. Loại đàn ông bạc nhược như anh trai cô, chúng tôi thèm vào! Đừng quên, chính chúng tôi mới là người từ chối hôn sự đó!"

Khách khứa xung quanh xì xào, ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Vân Sương nói thế, rõ ràng là không chỉ để đáp trả, mà còn cố tình cho thiên hạ nghe thấy.

Trần Hữu Lâm tái mặt, vùng vẫy:

"Cô… cô làm gì đấy? Tôi cảnh cáo cô, đừng động vào tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

Bình Luận (0)
Comment