Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 439

Ngoài mấy món đồ dùng thường ngày, Liễu Vân Sương còn mua cho mỗi đứa trẻ một đôi giày mới.

Giờ giày dép trong thành phố đều làm bằng máy, dáng vẻ bóng bẩy, so với hàng thủ công thì đẹp hơn hẳn.

Quần áo mùa xuân bọn nhỏ vẫn mặc được, nên cô không mua thêm. Trẻ con lớn nhanh như thổi, mua nhiều rồi sang năm không mặc vừa thì chỉ phí tiền.

Khi thanh toán, Liễu Vũ Yên hấp tấp chạy đến, cố giành trả tiền.

Nhưng làm sao Liễu Vân Sương chịu để em gái thiệt thòi, hai người lôi qua kéo lại ngay giữa cửa hàng.

Cuối cùng, Liễu Vân Sương đành giả bộ nghiêm mặt, nói năng cứng rắn, Liễu Vũ Yên mới chịu lùi bước.

Ra khỏi cửa hàng, cả nhóm lại rẽ sang Cung Tiêu Xã.

Liễu Vân Sương mua thêm bút vở, sách vở cho mấy đứa nhỏ, tiện tay chọn ít bánh kẹo bỏ túi.

Xong xuôi, cô mới dẫn bọn trẻ về nhà.

Cô còn tính sẵn, cuối tuần sẽ nhờ Trương Tùng đón Lãnh Thu Hương sang ở cùng hai ngày.

Nếu Liễu Vũ Yên nhớ con thì có thể đến đón bất cứ lúc nào, chỉ cần báo trước để Liễu Phi Tuyết sắp xếp coi cửa hàng.

Ngày khai giảng, Liễu Vân Sương tự mình đưa bọn trẻ đến trường.

Hứa Tri Tình, Hứa Tri Lễ đều đã quen lớp, riêng Lãnh Thu Hương thì học chung lớp với Hứa Tri Lễ, lại còn ngồi cùng bàn, nên cô bớt lo phần nào.

Ngày đầu khai giảng chẳng có mấy việc, ngoài đóng học phí thì là phát sách, dọn dẹp, buổi chiều là được về.

Cô không chờ con tan học, nhà cửa còn bộn bề, liền vội quay về.

Nhưng vừa đến đầu ngõ đã thấy một đám người tụ tập xôn xao.

Cô thoáng giật mình, tưởng có chuyện chẳng lành, liền sải bước chạy nhanh tới.

Trong đám đông, Lý Nguyệt Lan vừa trông thấy cô liền hớt hải kéo tay:

"Chị Vân Sương! Chị về đúng lúc lắm, mau vào nhà xem đi, đồng chí Kiều trở về rồi, còn chở theo cả một xe đồ lớn!"

Liễu Vân Sương khẽ cau mày.

Người ta nườm nượp kéo tới xem, chẳng lẽ chỉ vì mấy món đồ anh ấy mua? Quả nhiên, có người lập tức xun xoe, giọng ngọt như mía lùi:

"Ôi chao, Vân Sương, cô đúng là có phúc phần. Nghe nói đồng chí Kiều vừa chở về cái tivi màu to đùng, tôi còn chưa từng thấy ngoài thành phố nữa là!"

"Đúng đấy! Còn cả cái tủ lạnh cao bằng cả người, oách lắm! Nhà tôi ở thành phố cũng chỉ mới mua được cái cao đến vai thôi!"

Nghe đến đây, tim Liễu Vân Sương hơi run.

Không phải anh nói đi Vân Nam xem ngọc sao? Sao lại thành mua cả xe đồ điện thế này?

Mang theo nghi hoặc, cô bước nhanh vào sân.

Kiều Dịch Khất đang đứng trong phòng, chỉ huy mấy người dỡ hàng.

Vừa ngẩng đầu thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt vui mừng khôn tả, vội vàng chạy ra đón:

"Vân Sương, em về rồi!"

Anh biết hôm nay là ngày khai giảng, lại thêm Lãnh Thu Hương mới chuyển trường, nên chắc chắn cô phải đưa đón.

"Anh về từ khi nào? Sao không báo trước, để em chuẩn bị cơm nước?" – Liễu Vân Sương vừa ngạc nhiên vừa trách nhẹ.

"Anh vừa đến thôi. Mau lại đây xem, anh mang về ít đồ." – Kiều Dịch Khất cười, kéo tay cô vào trong.

Trong phòng, cạnh tường kê một chiếc tivi màu to tướng, bên cạnh còn có đài radio.

Chỗ gần cửa là máy may mới tinh.

Không dừng ở đó, tủ lạnh, máy giặt đều đủ cả.

"Sao anh mua nhiều thế này?" – Liễu Vân Sương sững sờ, vừa mừng vừa lo.

Kiều Dịch Khất cười sảng khoái:

"Nhân tiện chuyến đi miền Nam, hàng ở đó vừa tốt vừa rẻ, toàn đồ nhập cả. Anh thấy hợp thì mua luôn, em xem thử có vừa ý không?"

Thích thì đương nhiên là thích rồi.

Trong thời buổi này, ngay cả nhiều nhà thành phố cũng chưa chắc sắm đủ những thứ này.

Chưa kể, anh còn cho người lắp đặt bình nóng lạnh.

"Đợi xong, sau này tắm rửa không phải đun nước nữa, đỡ vất vả biết bao." – Anh nói hồn nhiên, chẳng coi việc chi tiền lớn là gì.

Nghe vậy, tim Liễu Vân Sương khẽ rung động.

Mùa hè còn dễ, chứ mùa đông muốn tắm phải đun từng thùng nước, khổ sở không kể xiết.

Có bình nóng lạnh, quả thật là mơ ước xa xỉ của bao người.

Trong sân, hàng xóm chen chúc đứng xem, không ai chịu về.

Một bà cười châm chọc:

"Ôi dào, Vân Sương à, đồng chí Kiều thương cô như thế, sắm cho cô cả đống đồ. Có phải sắp có tin vui rồi không?"

Cả đám người lập tức rộ lên.

Ở nông thôn là vậy, chưa bày tiệc cưới thì vẫn bị coi là "chưa thành vợ chồng", cho dù đã có giấy đỏ cũng chẳng ai coi trọng.

Ngược lại, chỉ cần dựng tiệc rượu, cho dù chưa đăng ký cũng chẳng ai bàn ra tán vào.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ý nghĩa sâu xa trong mắt đối phương.

Kiều Dịch Khất là đàn ông, tất nhiên phải đứng ra đón đỡ những ánh nhìn, những lời lẽ dò xét.

"Đúng vậy, chúng tôi dự tính chờ khi nào nhà cửa ổn định hơn sẽ mở tiệc rượu. Khi ấy, mong các đồng chí nể mặt đến chung vui!"

Đám người trước mặt lập tức cười vang.

"Nhất định, nhất định rồi! Đồng chí Kiều quả thật là người tốt! Vân Sương à, phúc phần của cô còn ở phía sau đó!"

Liễu Vân Sương chỉ mỉm cười nhạt, không nhiều lời. Bên ngoài, các cô gái trẻ, phụ nữ trong thôn chen nhau ùa đến xem tivi. Cô cũng không giấu giếm, thoải mái để mọi người cùng xem.

Mộng Vân Thường

Ngoài sân, Hỉ Tử đang lúi húi chỉnh nút. Chỉ một lát sau, màn hình lóe sáng, hiện lên bóng người. Tiếng xì xào lập tức dấy lên.

Trước nay mọi người chỉ được nhìn tivi đen trắng, đã ít lại còn hiếm, mỗi lần xem đều như gặp vật báu. Hôm nay thấy tivi màu, ai nấy đều kinh hô không ngớt, ánh mắt sáng rực như trẻ con thấy kẹo.

Mãi tới gần trưa, đám đông mới chịu tản đi. Cửa vừa khép lại, Liễu Vân Sương khẽ thở dài. Kiều Dịch Khất bước tới, ôm lấy vai cô, giọng trầm xuống:

"Sao thế? Trông em như có tâm sự."

"Không có gì đâu. Chỉ là em nghĩ… sau này mọi người kéo đến xem tivi đông như vậy, chúng ta phải ứng phó, vừa phiền vừa mệt."

"Ừ, anh cũng thấy thế." Kiều Dịch Khất gật đầu, giọng có chút bất lực. Trong đội sản xuất, ngay cả tivi đen trắng cũng chẳng mấy nhà có. Bởi vậy, tivi luôn là cái cớ để người ta tụ tập. Radio cũng thế, hễ phát truyện kể, cả làng lại rồng rắn kéo nhau đến nghe. Có người vì g.i.ế.c thời gian, có người chỉ tò mò, nhưng cuối cùng đều thành phiền phức.

Liễu Vân Sương nhíu mày: "Thế chẳng phải chiếc tivi này anh mua nhầm rồi sao?"

"Không hẳn. Chỉ là bây giờ tivi còn quá hiếm, chúng ta sở hữu thì cũng tiện. Nhưng nếu ai cũng kéo đến, khi rảnh thì thôi, lỡ lúc bận thì thật sự rắc rối."

"Ban ngày nhà khóa cửa, họ cũng không vào được. Ai muốn xem thì đợi buổi tối đi."

"Buổi tối có lẽ đỡ hơn, nhưng vẫn thấy không tiện…" Anh lắc đầu, thở dài.

Không khí chùng xuống. Liễu Vân Sương quay người: "Thôi, em đi nấu cơm."

"Anh theo em." Anh lập tức bước theo sau.

Lâu rồi hai người không gặp, trong lòng cả hai đều cuộn lên một nỗi nhớ khó nói thành lời.

Bình Luận (0)
Comment