Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 440

"Vân Sương," giọng anh khàn đi, "cuối cùng anh cũng về rồi. Trước kia đi công tác vài tháng, anh không thấy sao cả. Nhưng chỉ xa em một thời gian ngắn, anh lại thấy như đã mấy năm rồi."

Cô bật cười, che miệng: "Anh nói cứ như trong sách! Nghe giống 'một ngày không gặp bằng ba thu' ấy."

"Chính là thế. Còn em, em có nhớ anh không?"

Cô đỏ mặt, ngượng nghịu trừng mắt: "Không nhớ! Việc nhà còn chất đống kia kìa. Đúng rồi, Dịch Khất, anh chưa biết chuyện này đâu. Có hôm chúng ta bán được 3500 đồng, chỉ tính hoa quả thôi đấy! Cả năm cộng lại, riêng trái cây trên núi cũng cỡ năm sáu vạn. Nếu thêm rau củ, ít nhất cũng bảy tám vạn, thậm chí tám chín vạn!"

Nói xong, đôi mắt cô sáng rực, giọng đầy hưng phấn. Kiều Dịch Khất nhìn bộ dạng ham tiền của cô, chỉ thấy vừa buồn cười vừa thương, đưa tay xoa tóc cô:

"Chỉ vậy đã thỏa mãn rồi sao? Anh còn có chuyện muốn bàn với em."

"Chuyện gì? Nói đi!"

Cô vừa đeo tạp dề, vừa tước đậu que lách tách. Anh kéo ghế ngồi cạnh, giọng nghiêm túc:

"Lần này anh đi miền Nam, có ghé Quảng Châu. Đồ điện bên đó làm rất tốt, lại rẻ hơn thành phố mình. Nhiều món còn là hàng nhập khẩu, đem về đây chẳng khác gì hàng cao cấp. Anh có mang về vài thứ nhỏ, em xem thử đi."

Liễu Vân Sương thoáng liếc qua, liền ngây người. Một cái nồi lạ hoắc, bóng loáng, còn cái kia lại càng chẳng hiểu. Cô giả bộ nghi ngờ: "Cái này… nhìn như cái nồi?"

Anh cười, đưa ngón tay cái lên, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: "Đúng rồi! Đây là nồi áp suất, còn cái này là nồi cơm điện. Đều dùng để nấu cơm cả."

Liễu Vân Sương nghe xong, lập tức lộ ra dáng vẻ ngơ ngác.

"Sao… sao lại có thể thần kỳ như vậy? Không cần đốt củi mà cũng nấu chín cơm được ư?"

Kiều Dịch Khất cười, giọng đầy tự hào.

"Đúng thế, ở chỗ chúng ta thì ít người dùng, nhưng trong thành phố đã có. Nước ngoài thì càng phổ biến. Giờ bên mình cũng đã có nhà máy sản xuất. Anh nghĩ rồi, nếu như điều kiện cho phép, anh muốn mở một cửa hàng đồ điện ở thành phố. Cái tòa nhà hai tầng mà chúng ta đã mua trước đó, vị trí không thể hợp hơn."

"À…" Liễu Vân Sương thoáng suy nghĩ, đôi mắt khẽ chớp. "Vậy nên chuyện anh muốn nói chính là chuyện này?"

"Ừ, chính thế. Ý em thế nào?"

Cô ngẩng lên, khóe môi cong thành nụ cười dịu dàng:

"Anh nói rất hay, nhưng em cũng có chuyện muốn bàn."

"Chuyện gì? Em cứ nói, anh nghe đây."

Trong ánh mắt Kiều Dịch Khất, sự tôn trọng dành cho cô luôn hiện hữu. Lời cô nói, anh chưa bao giờ coi nhẹ.

Liễu Vân Sương chậm rãi mở lời:

"Chuyện cũng liên quan đến mở cửa hàng. Trong thời gian anh đi vắng, em vẫn để ý đến cửa hàng tạp hóa nhỏ nhà mình. Buôn bán cũng tốt đấy, nhưng phạm vi lại quá hẹp. Em nghĩ… nếu chúng ta mở thêm vài chỗ nữa thì sao? Ví dụ, cái nơi anh vừa nhắc đến, ta có thể vừa mở cửa hàng đồ điện, vừa kết hợp buôn bán đủ thứ lặt vặt. Giống như… mô hình siêu thị. À đúng, em từng thấy trên báo, người ta gọi là siêu thị. To hơn tạp hóa, hàng hóa đa dạng, từ đồ ăn thức uống, gạo muối dầu mắm, thậm chí cả rau thịt. Chúng ta có thể để riêng một tầng bày đồ điện, vừa có điểm nhấn, vừa kéo thêm khách. Anh thấy sao?"

Nghe xong, Kiều Dịch Khất gật đầu, trong mắt ánh lên sự hứng thú.

"Ý tưởng hay đấy. Đồ điện thì số lượng không nhiều, diện tích lại rộng, không trưng bày hết cũng lãng phí. Nếu kết hợp thêm hàng hóa khác, hiệu quả sẽ cao hơn nhiều. Được rồi, ta sẽ làm như em nói — mở một cái siêu thị!"

Liễu Vân Sương hăng hái tiếp lời:

"Ừ, em còn xem qua vài chỗ khác nữa. Chẳng phải ta còn hai mặt bằng nhỏ trong huyện ở gần Cung Tiêu Xã sao? Một cái có thể làm tạp hóa. Còn lần trước em đến gần ga, thấy chẳng ai buôn bán cả. Nếu ta tìm được căn nhà gần đó, mở một cửa hàng tạp hóa, người qua lại đông, chắc chắn kiếm bộn tiền."

Kiều Dịch Khất hơi cau mày, giọng chậm rãi:

"Nhưng sao em lại đột ngột muốn mở thêm tạp hóa như vậy?"

Cô thở dài, bàn tay đặt nhẹ lên bàn, ánh mắt nghiêm túc:

"Chẳng phải vì việc bán rau bán trái có mùa vụ thôi sao? Đông đến, chẳng còn hàng. Nhưng tạp hóa thì khác, lúc nào cũng có hàng nhập, khách lúc nào cũng cần. Ổn định và lâu dài hơn nhiều. Anh nghĩ sao?"

Mộng Vân Thường

Anh khẽ bật cười, đầy khen ngợi:

"Quả thật em nhìn xa hơn anh nhiều. Vậy thì quyết định thế đi. Ngày mai ta sẽ vào huyện xem mặt bằng. Nếu ổn, bảo anh Trương sửa lại, chờ ít hôm là khai trương được."

Cô gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

"Được, ngày mai ta đi. Vừa hay anh có nói sẽ gặp một ông chủ ở miền Nam, cũng ở huyện ấy, tiện thể em gặp luôn. Nhưng…" Cô hơi ngập ngừng, bàn tay xoắn nhẹ vạt áo. "Em đi như vậy, có làm anh mất mặt không?"

Kiều Dịch Khất bật cười sảng khoái, nắm lấy tay cô.

"Em nói gì lạ thế? Em đi cùng anh, chính là thể diện lớn nhất của anh rồi."

Nói xong, cả hai cùng cười.

Liễu Vân Sương giờ đã chẳng còn là người phụ nữ bị chèn ép của những năm trước. Tính cách điềm tĩnh hơn, phong thái khoáng đạt hơn. Ngoại hình cũng thay đổi rõ rệt: da dẻ trắng trẻo, gương mặt đầy đặn, nét đẹp càng thêm rực rỡ. Khoác lên mình bộ quần áo mới, đứng bên Kiều Dịch Khất, quả thật là cặp đôi khiến người khác vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Rất nhanh, mấy đứa trẻ cũng ùa về.

Trong bếp, Liễu Vân Sương đã nấu nồi canh sườn hầm đậu que, thêm ngô, thêm cà tím. Bên trên xếp vòng tròn bánh bao, hơi canh thấm vào, thơm phức.

"Chú Kiều, chú về từ bao giờ thế? Cháu nhớ chú quá!"

Hứa Tri Lễ vừa bước vào đã thấy anh, lập tức nhào tới ôm chặt lấy.

Hai đứa nhỏ khác cũng ríu rít chào. Chỉ thiếu Hứa Tri Ý, hôm nay được dì đưa lên huyện, tối mới về.

"Đừng làm phiền chú Kiều của con, mau đi lấy bát đũa, chúng ta ăn cơm thôi!"

Cô vừa quát như vậy, mấy đứa trẻ cũng không dám làm ồn nữa.

Tất cả đều ngoan ngoãn đi lấy bát đũa, sau khi ăn cơm xong, chính là lúc Kiều Dịch Khất tặng quà.

Mỗi đứa trẻ đều có một bộ quần áo mới, kể cả Lãnh Thu Hương cũng có.

Bình Luận (0)
Comment