Anh mang về quần áo mùa thu cho cả nhà, nào là quần jean ống loe, nào là áo khoác da đang thịnh hành ở thành phố. Áo khoác của con trai màu đen, của con gái thì màu nâu nhạt, ngay cả ba chị em gái của Liễu Vân Sương cũng có phần.
"Kiểu quần áo này bây giờ bên ngoài đang rất thịnh hành. Anh thấy đẹp mắt nên tiện tay mang mấy bộ về cho các em."
Mộng Vân Thường
Bọn trẻ vừa nghe liền reo lên, ôm quần áo chạy tới thử. Nếu không phải trời còn nóng, chắc chắn chúng chẳng chịu cởi ra. Sau đó, mấy đứa lại lon ton theo Khánh Tử, Hỉ Tử sang nhà mới xem ti vi, để mặc hai người lớn ngồi lại.
Đợi bọn nhỏ đi rồi, Kiều Dịch Khất khẽ ho một tiếng, rồi bất ngờ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.
"Vân Sương, bên kia có nhiều ngọc đẹp lắm. Anh mang về cho em một bộ trang sức, xem thử đi."
Anh mở hộp ra, từng tia sáng xanh biếc từ đống trang sức phỉ thúy rực rỡ hắt lên gương mặt cô. Liễu Vân Sương ngây người, tim khẽ run lên.
"Trời ơi, đây là phỉ thúy sao? Đẹp quá! Nhưng… trước kia anh đã tặng em vòng tay rồi, sao còn mua thêm nữa?"
"Cái kia sao so được với cái này. Đây là loại cao cấp, lại có hoa văn hợp với khí chất của em. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, anh mua tặng em cả bộ."
Trong hộp là hai chiếc vòng tay cẩm thạch, một sợi dây chuyền tinh xảo, một đôi bông tai nhỏ xinh cùng chiếc nhẫn sáng bóng. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ biết giá trị chẳng hề nhỏ.
"Dịch Khất, em đã nói rồi… em không dùng được đâu. Lỡ va chạm, hỏng đi thì tiếc lắm. Sao anh lại phung phí thế này?"
Anh mỉm cười, không vội giải thích, chỉ nhìn vào mắt cô:
"Em yên tâm, không đáng bao nhiêu đâu. Anh qua đó thấy đẹp, chủ tiệm quý mến nên tặng thôi, không lấy thì tiếc. À, còn cái này nữa."
Anh lại lấy ra một chiếc hộp khác. Lần này bên trong toàn là vàng. Hai vòng tay long phượng nặng trịch, hai chuỗi hạt vàng, một dây chuyền trái tim, đôi bông tai hình bướm, cùng hai chiếc nhẫn trơn sáng lấp lánh.
Liễu Vân Sương giật mình, mặt thoáng tái đi:
"Trời đất ơi! Sao anh lại mua vàng nữa? Cái này… chắc tốn rất nhiều tiền?"
Kiều Dịch Khất bình thản:
"Bao nhiêu cũng đáng. Anh gặp thì mua thôi, chẳng cần nghĩ nhiều. Vân Sương, chúng ta sắp thành vợ chồng, những thứ này, anh phải để dành cho em."
Nói rồi, anh không chờ cô phản ứng, liền lấy một chiếc nhẫn ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mạnh mẽ đeo vào ngón áp út.
"Rất vừa, rất đẹp. Em cứ đeo đi."
Ánh mắt anh kiên định đến mức chẳng cho cô đường từ chối. Liễu Vân Sương khẽ run, ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn trên tay. Cô thấy lòng mình nghẹn lại, vừa cảm động, vừa ngập tràn lo lắng. Một người đàn ông như vậy… cô lấy gì để xứng với anh? "Nhưng… vàng dễ trầy lắm, em không đeo đâu."
"Đẹp thế này, em không đeo thì anh không yên tâm."
Anh kiên quyết, còn cô thì chẳng thể tranh cãi, đành để yên như vậy. Dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ, thôi thì cứ đeo. Trong lòng cô, niềm hạnh phúc xen lẫn bất an chồng chất.
Sáng hôm sau, việc nhà làm xong, hai người cùng chuẩn bị lên huyện. Không đi máy kéo của Trương Tùng mà chọn đạp xe, có Khánh Tử và Hỉ Tử đi theo.
Hôm đó, Liễu Vân Sương mặc chiếc váy hoa tím nhạt, tóc búi gọn, cổ tay lấp lánh vòng vàng, cổ đeo dây chuyền mới, xương quai xanh càng nổi bật. Thêm đôi bông tai ngọc trai, trông cô vừa dịu dàng vừa thanh thoát, khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Họ đi quanh mấy dãy phố gần Cung Tiêu Xã huyện thành, chọn cửa hàng để mở tiệm. Chỗ này tuy có nhiều hàng quán, nhưng lại chẳng có tiệm tạp hóa. Sau khi bàn bạc, họ nhờ Trương Tùng quay lại đo kích thước.
Tiếp đó, cả nhóm ghé bến xe, tìm xem còn căn nhà nào để thuê. Nhưng dạo một vòng, chẳng thấy bóng dáng căn nhà nào thích hợp.
"Haizz…" Liễu Vân Sương thở dài, giọng lộ vẻ thất vọng. "Xem ra chỗ này không ổn rồi, mình về thôi."
Kiều Dịch Khất thấy vậy, liền đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, siết nhẹ.
"Đừng nản, anh sẽ quay lại hỏi thăm. Chắc chắn sẽ có cách, em cứ tin anh."
Cô ngước mắt nhìn anh, giọng xen lẫn lo lắng:
"Nhưng ở đây không có chỗ nào mở tiệm cả. Chẳng lẽ anh định… tự xây sao?"
Kiều Dịch Khất thoáng cười, thấy vợ mình cứ tò mò mãi, trong lòng vừa thương vừa buồn cười.
"Em yên tâm, rồi anh sẽ nghĩ cách. Nếu có tin tức tốt, nhất định anh sẽ báo em trước tiên."
Liễu Vân Sương gật đầu, khẽ thở dài.
"Ừ, bây giờ cũng chỉ có thể chờ vậy thôi."
Nói xong, hai vợ chồng cùng nhau đi về phía nhà hàng quốc doanh đã hẹn. Hôm nay họ sẽ gặp một nhân vật quan trọng tại đây.
Đến nơi còn khá sớm, Liễu Vân Sương tiện tay chào hỏi quản lý Lý, lại lấy trong giỏ ra một rổ óc chó mới hái đem tặng.
"Quản lý Lý, mùa này óc chó ngon lắm, ăn sống giòn rụm, thơm lừng. Anh mang về dùng thử."
Sau đó, cô mới đi theo Kiều Dịch Khất vào phòng riêng. Trong phòng, Khánh Tử đã gọi món xong xuôi nhưng vẫn chưa thấy dọn lên. Người khách trọng yếu kia còn chưa tới.
Liễu Vân Sương nhìn đồng hồ đeo tay, kim phút sắp chỉ đúng mười hai.
"Dịch Khất, chúng ta hẹn mấy giờ thế?"
"Đúng mười hai giờ. Cũng sắp rồi, Hỉ Tử, cậu ra ngoài xem thử."
"Vâng, lão đại, chị dâu, em đi ngay đây." Hỉ Tử vừa đứng dậy thì ngoài cửa đã vang lên tiếng người.
"Kiều gia không cần ra đón, chúng tôi tới rồi!"
Nghe vậy, Kiều Dịch Khất liền đứng lên, bước nhanh tới bắt tay.
"Ông chủ Thẩm, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?"
"Rất tốt, rất tốt. Huyện Tân Cùng này vẫn như xưa, nhiều nơi tôi vẫn nhận ra được."
Liễu Vân Sương cũng theo phép đứng dậy, vừa ngẩng lên nhìn, trong nháy mắt cả người cô cứng lại. Một luồng khí lạnh từ đầu tới chân dội xuống, trái tim như ngừng đập.
Là ông ta! Tại sao lại là ông ta?
Có lẽ ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, người đối diện cũng nhanh chóng chú ý tới.
"Kiều gia, vị phu nhân này là...?"
Kiều Dịch Khất vội bước đến, tay ôm lấy eo vợ, giọng ôn hòa.
"Đây là vợ tôi, Vân Sương. Còn đây là ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân."
Liễu Vân Sương gượng cười, khẽ gật đầu. Ông chủ Thẩm thì cười khách sáo:
"Thì ra là em dâu, dung mạo xinh đẹp thế này, trách gì Kiều gia ngày đêm nhung nhớ."
"Ông chủ Thẩm quá lời rồi, mời ngồi." Kiều Dịch Khất lập tức chuyển hướng, tránh để vợ khó xử.
Ngồi xuống bàn, Liễu Vân Sương lập tức nhận ra ánh mắt Thẩm phu nhân. Người phụ nữ kia từ đối diện cứ dõi theo cô, chỉ cần ngẩng đầu liền bắt gặp ngay. Mỗi lần như thế, Thẩm phu nhân đều cười dịu dàng, gật đầu chào.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên. Trong khi mọi người bắt đầu dùng bữa, Kiều Dịch Khất nắm tay vợ dưới gầm bàn, truyền hơi ấm.
"Vân Sương, đừng căng thẳng. Ông chủ Thẩm là người rất hòa nhã."